TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1174

khác, chẳng qua, thầy dùng khen thưởng còn tôi thì dùng hình thức mà
chúng ta đã từng nỗ lực – Trừng phạt.”

“Ăn nói hồ đồ!” Thầy Châu đứng bật dậy, “Ta làm sao lại giống

như mi được?”

“Ngồi xuống!” Giọng Dương Cẩm Trình bỗng chốc cao vút, ông ta

vén tấm áo choàng của thầy Châu, “Thầy xem, thầy từ khi không dấu
diếm sự thiếu hụt của cơ thể, đến bây giờ thầy vẫn như thế này.”

“Thế là thế nào?’

“Thầy đã từng nói, chỉ cần tin rằng đó chỉ là ba ống trụ tròn, không

ảnh hưởng đến sư tôn nghiêm của người đàn ông, cho nên không có nó
cũng chẳng quan trọng gì, cũng giống như người không có ruột thừa ấy
mà. Nhiều năm qua, thầy đã làm cho lòng dạ thanh thản, dồn hết sức lực
cho nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ nghe thầy nói cô đơn buồn tẻ.
Hay nói cách khác, thầy đã giáo hóa chính mình.” Dương Cẩm Trình dẩu
môi nhìn ra ngoài phòng, “Thầy là người thông minh như thế, ý chí kiên
định như thế còn bị giáo hóa thế thì những người bình thường ngoài kia
có gì lại không bị giáo hóa?”

“Cuối cùng thì anh định nói gì?” Thầy Châu vẫn nghiêm sắc mặt

nói.

Dương Cẩm Trình kéo thầy Châu ngồi vào sofa, ngước lên nhìn

thầy Châu mấy giây, rồi thong thả nói: “Năm đó thầy đã làm đúng, cũng
như hôm nay tôi cũng làm đúng. Thầy đã từng nói khoa học hành vi có
thể thay đổi được thế giới, tôi đến giờ vẫn tin như vậy. Chúng ta có thể
tạo ra hành vi cho nhân loại, hành vi làm thay đổi con người một cách
mạnh mẽ, đương nhiên, chúng ta có thể loại bỏ nó. Đúng như Skinner đã
từng nói thế này, người quản lý xã hội lý tưởng không phải là nhân vật
chính trị mà là nhà hành vi học với trái tim nhân hậu nắm vững nhứng
thủ đoạn khống chế.”

“Anh..”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.