TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1211

Dương Cẩm Trình rướn lông mày lên, bất giác lại gần màn hình,

đồng thời lắp tai nghe vào tai.

Điện thoại hình như đã thông, giọng Trần Triết cũng trỏ lên gấp

gáp, hoảng sợ:

“Alô, là ông Châu đấy phải không... ông không cần biết tôi là ai...

tôi muốn cho ông biết, có người muốn giết ông… nhưng ông đừng bao
giờ nói là do tôi nói nhé... đó là chủ nhiệm Dương… đúng, tất cả mọi
việc đều theo kế hoạch của anh ta, anh ta chính là anh T... Tôi á? Tôi chỉ
là một quân cờ trong tay anh ta mà thôi... tôi muốn rời khỏi đây, nhưng
anh ta không buông tha, vâng, như thế nhé.”

Gấp điện thoại lại, Trần Triết hừ một tiếng từ trong mũi, sau khi đã

lắp trả sim vào máy, anh ta quay người lại nhìn chiếc ghế để trống, mắt
loé lên ý tưởng giết người.

Dương Cẩm Trình không bao giờ có thể tưởng tượng Trần Triết lại

có thể như thế. Ông ta nhìn chòng chọc vào Trần Triết đang kéo cửa
bước ra, các thớ thịt trên mặt bỗng nhiên giật giật

Một lúc sau, Dương Cẩm Trình thở dài, nhìn vẻ mặt như có vẻ gì

luyến tiếc, nhưng những tình cảm ấy lập tức biến mất ngay trên những
đường nét cứng rắn trên khuôn mặt ông ta.

Dương Cẩm Trình trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại ra bấm

vào số máy của Trần Triết.

“Trần Triết à? Cậu quay lại phòng làm việc của tôi ngay, tôi đổi ý

rồi!”

Thầy Châu cầm điện thoại ngồi cạnh bồn hoa, bỗng cảm thấy toàn

thân rệu rã. Cảm giác lạnh từ bên chỗ ngồi xuyên qua quần áo lan truyền
khắp cơ thể, đôi chân vốn đã rất mỏi bây giờ càng không thể động đậy
được nữa.

Cái nồi hơi méo mó nằm chỏng chơ trên mặt đất, nhà bếp cũng chỉ

còn lại mấy viên gạch vỡ. Căn nhà nhỏ hai tầng của Thiên sứ Đường tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.