TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1212

chưa bị sập, nhưng những bức tường bên cạnh nhà bếp cũng bị phá thành
những vết nứt nhìn thấy mà động lòng. Mấy đứa trẻ lớn tuổi một chút xin
nghỉ học, dẫn những đứa trẻ khác dọn dẹp nhà cửa. Không ai nói gì,
cũng không ai kêu đói, những đứa trẻ mặt đầy bụi bặm lặng lẽ vận
chuyển những viên gạch vỡ, chốc chốc lại nhìn trộm thầy Châu đang
ngồi đờ đẫn.

Không biết từ khi nào đám mây đen nặng nề lại bắt đầu dần dần tụ

lại trên đỉnh đầu, dưới màn trời màu xám tro căn nhà hai tầng nhỏ bé của
Thiên sứ Đường như lung lay sắp đổ.

Đầu óc thầy Châu hoàn toàn trống rỗng, ông không nghĩ về căn

nhà nhỏ này nếu mất đi thiết bị sưởi ấm thì sẽ ở đâu, cũng không nghĩ
đến chị Triệu và Nhị Bảo đang ở trong bệnh viện,

Không còn Thiên sứ Đường nữa rồi.

Thầy Châu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu xám chì, bỗng nhiên

bật cười.

Dương Cẩm Trình sắc mặt u ám lần lượt bày những vật trong tay

ra bàn.

“Trong cái USB này là toàn bộ tư liệu và con số nghiên cứu, còn

có cả bài luận văn tôi định sẽ đọc ở hội nghị Nghiên cứu thảo luận quốc
tế S, cậu có thể đổi thành tên của mình; đây là thư giới thiệu tôi viết cho
các anh lãnh đạo tỉnh, hy vọng các anh ấy sẽ tôn trọng ý kiến của tôi.
Đây là đơn xin từ chức của tôi, cậu có thể cùng gửi đi; Đúng rồi, còn cái
này...” Dương Cẩm Trình rút trong ngăn kéo ra một cái phong bì, “Vé
máy bay tuần sau.”

Trần Triết không giấu nổi vẻ vui mừng, nhưng hành động rất cẩn

thận.

“Vì sao anh lại quyết định từ bỏ tất cả?

“Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ.” Mặt Dương Cẩm Trình giống

như một miếng sắt, “Nhưng so sánh với các thứ khác, tôi càng tôn trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.