TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1221

Ông ta lấy tay chỉ vào thi thể Dương Cẩm Trình, nói dằn từng câu

từng chữ:

“Thực ra, chúng tôi đều đáng chết!”

Nói xong, trên mặt thầy Châu hiện lên một nụ cười thanh thản.

Ông hết nhìn Phương Mộc, lại nhìn chị Triệu rồi buông tay khỏi khuôn
cửa sổ.

Phương Mộc kêu thét lên, chạy đến định tóm lấy ông ta, nhưng

khoảng cách quá xa, khi anh chạy đến bên cửa thì chỉ còn cách giương to
mắt nhìn thầy Châu dang hai cánh tay đang rơi xuống...

Phương Mộc cất tiếng thất thanh gọi chị Triệu, rồi quay người

chạy ra hành lang, va cả vào người nhân viên nghe thấy có động đang
chạy đến xem, cứ men theo đường thoát cứu hoả mà chạy như điên
xuống dưới.

Không được chết! Ngàn vạn lần không được chết!

Dưới lầu đã có mấy người xúm lại, Phương Mộc đẩy họ ra, xông

đến trước thầy Châu. Thầy Châu sắc mặt thanh thản, máu từ sau gáy ông
chảy ra nhuộm đỏ một đám đất rộng. Mắt ông ta nửa mở nửa khép,
người hơi co giật, cứ mỗi lần như vậy máu từ mép lại chảy ra.

“Gọi xe cứu thương!” Phương Mộc ngẩng đầu lên kêu to, giọng

đứt đoạn, “Cứu người!”

Những người vây quanh bắt đầu cuống cuồng bấm máy điện thoại.

Phương Mộc cúi xuống nhìn thầy Châu, mặt ông càng ngày càng trắng
bệch, anh nói không ra hơi:

“Cố lên... cố lên... xe cứu thương sắp đến rồi.”

Bỗng nhiên, Phương Mộc cảm thấy tay thầy Châu động đậy anh

vội chụp lấy bàn tay lạnh lẽo ấy, chăm chú nhìn vào mắt thầy Châu.

Môi thầy Châu động đậy mấy lần, nhưng không nói ra được lời

nào, sức mạnh trong tay thì ngày một tăng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.