tư thế như thể chuẩn bị bắt sống tên tội phạm bắt cóc. Phương Mộc thấy
buồn cười, liền vội giải thích: "Chúng tôi đã điều tra rồi, việc này không
liên quan đến chị ấy."
"Có đúng là không liên quan gì không?" Trên đường về, Tiêu Vọng
vừa lái xe vừa hỏi: "Liệu Trần Quyên có khả năng là đồng phạm không?"
"Chắc là không." Phương Mộc chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe, nét
mặt đăm chiêu, "Tôi có cảm giác chị ta không phải là đồng phạm."
"Ha ha, cảm giác." Tiêu Vọng khẽ cười, "Anh phát hiện ra con mụ
trong đoạn băng ghi hình giám sát cũng là nhờ cảm giác à?"
"Việc này thì không." Phương Mộc ngồi thẳng người lên một chút,
"Có thể ra vào nhà vệ sinh nữ một cách tự do mà không bị nghi ngờ thì
chắc chắn phải là nữ."
"Ồ! Suy luận ban đầu của tôi là: Chỉ đàn ông mới có thể nhanh
chóng khống chế được Bùi Lam mà không bị phát hiện."
"Chưa chắc. Để cho một người ngã gục, chỉ cần một miếng giẻ
thấm đẫm ê te
[4]
. " Phương Mộc quay sang Tiêu Vọng, "Nếu anh đang ở
trong nhà vệ sinh, thấy người nào cầm một miếng giẻ tiến về phía mình
mà không nghi ngờ gì?"
Một loại chất hóa học có tác dụng gây mê, tên đầy đủ là
etherdiethyl.
Nụ cười trên mặt Tiêu Vọng biến mất, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi
nghiêm túc trả lời: "Lao công."
"Đúng vậy. Nghi phạm chắn chắn đã nhân lúc Bùi Lam rửa tay, bịt
miệng và mũi cô ta từ phía sau lưng, rồi đẩy vào xe chở rác kéo đi."
"Nhưng trong đoạn băng ghi hình xuất hiện mấy người lao công
liền, sao anh lại khẳng định chắc chắn là nữ lao công đó?"
"Vì mụ ta đeo khẩu trang." Phương Mộc đưa tay lên gần miệng
làm động tác miêu tả, "Trung tâm thương mại không hề có nhiều bụi, cô