ta hoàn toàn không cần đeo khẩu trang. Mục đích của hành động này chỉ
có thể là để che giấu ngoại hình."
Tiêu Vọng bất giác quay đầu lại nhìn Phương Mộc, trong bụng
nghĩ thầm anh chàng trông rất bình thường này quả là có tài.
"Kẻ gọi điện đòi tiền chuộc là một gã đàn ông, cho nên lúc đầu
chúng tôi nhận định kẻ bắt cóc là đàn ông." Tiêu Vọng lại hỏi: "Có điều
hình như ngay từ đầu anh đã nhận định là có một người phụ nữ tham gia
vào việc bắt cóc."
"Đúng vậy."
"Căn cứ của anh là gì ?"
Phương Mộc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cuộn băng video đó."
Trong phòng họp ở trụ sở Công an thành phố, Phương Mộc, Tiêu
Vọng, Vương Khắc Cần, Đặng Tiểu Thâm, Từ Đồng ngồi quanh một
chiếc bàn. Màn hình ti vi đang dừng lại ở một cảnh quay. Bùi Lam cố né
tránh ống kính máy quay, vẻ mặt đau khổ tột cùng, một đôi bàn tay thô
kệch ấn chặt trên vai cô.
"Đoạn băng video cho thấy chỗ này chắc là một phòng trọ tồi tàn.
Cũng có thể nghi phạm đã thuê tạm căn phòng này để thực hiện mục
đích bắt cóc. Trong đoạn băng có xuất hiện một gã đàn ông, còn kẻ cầm
máy quay chắc là một mụ đàn bà." Phương Mộc nhận ra, ngoài Tiêu
Vọng, vẻ mặt của tất cả những người còn lại đều lộ rõ sự ngạc nhiên,
"Các anh xem chỗ này." Phương Mộc chỉ vào góc phía trên bên phải màn
hình, vị trí đó hiện ra một góc tủ đầu giường, trên tủ có bày mấy chiếc lọ
thủy tinh to nhỏ khác nhau, có thể thấy rõ lô-gô trên lọ.
"Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây chắc là mĩ phẩm của hãng Dior."
Phương Mộc giải thích: "Ở chỗ thuê tạm mà còn sử dụng mĩ phẩm thì
chỉ có phụ nữ. Kết quả điều tra hiện trường lúc chiều của chúng tôi cũng
đã chứng minh suy luận này là đúng."