TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1307

ngắm nhìn cô gái qua làn khói thuốc mờ ảo đang bay lên. Có lẽ cô chưa
đến hai lăm tuổi, làn da trắng ngần, hai bàn tay tái xanh, thô ráp, trên tay
vẫn còn mấy vết thương chưa lành hẳn. Dường như cảm nhận được ánh
mắt Phương Mộc đang chiếu về phía mình, gương mặt cô đỏ ửng lên, tốc
độ ăn nhanh hơn rõ rệt. Mặc dù thế, cử chỉ của cô hoàn toàn không còn
cái vẻ khốn khổ ăn lấy ăn để như tối hôm qua.

Sau khi ăn xong, thấy Phương Mộc ngồi yên, cô gái cũng ngồi yên,

vân vê hai tay dưới mặt bàn. Phương Mộc nhìn mấy cái đĩa sạch bách
hỏi nhỏ: "Ăn no chưa?"

Cô gái không nói gì, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

Phương Mộc dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nói: "Về phòng nghỉ đi.

Bữa trưa cứ ăn ở nhà ăn, ghi hóa đơn phòng 1226."

Anh vừa quay người thì nghe thấy cô gái hỏi khẽ ở sau lưng: "Tại

sao lại giúp tôi?"

"Gì?" Phương Mộc không biết trả lời thế nào, suy nghĩ giây lát rồi

nói: "Tôi là cảnh sát."

"Hay thật, nếu anh coi mình là cảnh sát thì phải bắt tôi chứ." Mái

tóc dài che khuất nửa khuôn mặt cô, ẩn sau những sợi tóc dài đen óng là
ánh mắt bất cần, "Mặc dù anh giúp tôi, nhưng đừng có hy vọng tôi sẽ
làm bất cứ việc gì cho anh."

Phương Mộc khẽ nhíu mày, anh lại ngồi xuống trước mặt cô gái.

"Cô tên là gì?"

"Anh có cần thiết phải biết không?"

"Đúng là không cần." Phương Mộc cười nhẹ, "Nhưng theo phép

lịch sự, tôi cũng nên biết phải xưng hô với cô như thế nào? Không nhẽ
lại gọi cô là cô nàng kẻ cướp, đúng không nào?"

Hai chữ "kẻ cướp" khiến gương mặt cô gái chuyển từ trắng sang

đỏ, cô cắn môi một lát rồi nói khẽ: "Mễ Nam."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.