"Không!" Mễ Nam sợ hãi kêu lên, "Tôi không muốn có bất cứ
quan hệ gì với anh ta nữa. Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đây, càng nhanh
càng tốt..."
Phương Mộc nghiến răng, thở mạnh, đưa tay lấy thuốc lá, vừa rút
ra một điếu, nghĩ một lát lại nhét vào.
Im lặng một lúc, Phương Mộc nhìn Mễ Nam, cô ngồi trước mặt
anh, vẫn còn đang run rẩy vì sợ, anh hỏi: "Cô học năm thứ mấy rồi?"
"Đáng lẽ là năm thứ tư." Ánh mắt Mễ Nam trống rỗng vô hồn,
"Khai giảng gần một tháng rồi, nhưng tôi..."
Phương Mộc khẽ gật đầu, cầm hai chiếc đũa lên, xếp thành hai
đường thẳng song song trên mặt bàn.
"Nếu cuộc đời cô là một con đường, lúc này đúng là đang xảy ra
một chút vấn đề." Anh đặt hai chiếc đũa chạm vào nhau, "Xem ra giống
một con đường chết."
Mễ Nam nhìn góc nhọn được tạo thành bởi hai chiếc đũa trên bàn,
"Anh muốn nói gì?"
Phương Mộc mỉm cười, "Nhưng không tồi tệ đến thế." Anh để hai
chiếc đũa về vị trí cũ, "Cho nó trở về trạng thái ban đầu là xong, quay lại
cuộc sống bình thường."
Mễ Nam chăm chú nhìn hai chiếc đũa hồi lâu rồi run rẩy hỏi: "Liệu
tôi... còn kịp không?"
"Tất nhiên."
"Nhưng..." Mễ Nam đặt tay lên bụng, "Tôi đã..."
"Đây chính là vấn đề tôi muốn nói với cô." Nét mặt Phương Mộc
trở nên nghiêm túc, "Những việc khác tôi có thể giúp cô, nhưng đứa bé
này, cô phải tự mình quyết định."