Mễ Nam quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giây lát, những giọt
nước mắt tròn lăn dài trên má.
"Tôi muốn về. Tôi muốn trở lại là tôi của mấy tháng trước." Cô cố
gắng hết sức kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào của mình, "Vô tư trong sáng,
vui vẻ mạnh khỏe..."
"Cô cứ về suy nghĩ cho kĩ." Phương Mộc đứng dậy, "Tôi đợi quyết
định của cô."
"Không cần." Mễ Nam bỗng ngừng khóc, cô lau mắt, nói dứt
khoát: "Tôi đến phòng thủ thuật."
Phương Mộc chăm chú nhìn cô gái trước mặt, bỗng anh có cảm
giác thần thái trên gương mặt cô thực sự rất giống Liêu Á Phàm, nhất là
sự bướng bỉnh ngang ngạnh ẩn sau vẻ yếu đuối dịu dàng.
Nếu Liêu Á Phàm rơi vào tình cảnh này, liệu có ai giúp đỡ cô
không?
Phương Mộc khẽ thở dài, nói nhỏ: "Cũng được." Anh làm động tác
chém tay, rồi gạt qua một bên: "Cắt bỏ hoàn toàn đoạn kí ức này đi, bắt
đầu một cuộc sống mới."
Mễ Nam gật đầu, nở một nụ cười gượng gạo, "Vâng."
Phương Mộc nhìn đồng hồ, "Nếu cô đã nghĩ kĩ rồi, tôi đưa cô đi
luôn bây giờ nhé?"
"Không cần đâu. Tôi tự đi." Mễ Nam vuốt lại mái tóc, dáng vẻ vừa
dũng cảm vừa quyết đoán, "Tôi không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào
người khác. Tôi tự đi sai đường, thì phải tự trở về."
Phương Mộc ngây người một lúc, sau đó hai đầu mày dãn ra, anh
khẽ gật đầu.
"Cầm lấy cái này." Anh lấy ví rút ra mấy tờ một trăm tệ, "Phí thủ
thuật chắc là đủ rồi. Canh gà gì đó thì bảo nhà ăn đưa lên phòng cho cô."