thậm chí khiến anh có đôi chút thẫn thờ. Đột nhiên mặt trời bị những
đám mây đen khổng lồ che lấp, tầng hai của Thiên sứ Đường từ từ đổ
sụp. Những tảng gạch vỡ liên tiếp rơi xuống, khiến ruộng dâu tây lún sụt
dần. Chiếc váy trắng trên người Liêu Á Phàm bỗng chốc biến màu bẩn
thỉu, gương mặt cô đầy bi ai, một tay che vùng bụng đang to ra, tay kia
giơ về phía Phương Mộc… Phương Mộc cố sức nắm lấy bàn tay ấy,
nhưng anh nhận ra mình không sao cử động được. Cánh tay Liêu Á
Phàm càng lúc càng xa, hơn một nửa người cô đã bị lún xuống vũng sâu
thăm thẳm đó, Phương Mộc vừa cuống vừa tuyệt vọng, anh không kìm
được hét lên.
"A…"
Chân tay bỗng nhiên lại cử động được! Trong giây lát, Phương
Mộc không biết mình đang ở đâu, anh ngồi bật dậy, làm người trước mặt
giật bắn mình.
"Trời ạ!" Tay Tiêu Vọng vẫn còn đang kéo một góc của chiếc áo
quân phục đa chức năng, anh chăm chú nhìn Phương Mộc đang trong tư
thế nhoài người ra phía trước để kéo, "Anh làm gì thế?"
Phương Mộc đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước
mắt, phải đến năm giây sau mới tỉnh lại. Anh thẫn thờ đặt tay xuống, nói
khẽ, giọng khàn đi: "Không sao."
"Gặp ác mộng à?"
"Ừ." Phương Mộc không muốn nói thêm, "Đã có kết quả chưa?"
"Vẫn chưa có." Mắt Tiêu Vọng đỏ quạch, có lẽ cũng thức suốt
không ngủ, "Anh ngủ thêm một lúc nữa đi, có tình hình gì tôi sẽ gọi."
"Ngủ thế thôi." Phương Mộc nhấc chiếc áo đa chức năng lên, hỏi
xin Tiêu Vọng một điếu thuốc. Hút được hơn nửa điếu, thấy tỉnh táo hơn,
anh liền đứng dậy thư giãn, cảm giác toàn thân mỏi nhừ.
Nhìn bộ dạng ngoác miệng nhe răng nhăn nhó của Phương Mộc,
Tiêu Vọng lấy làm khoái trá.