Phương Mộc im lặng nhìn ông Hình mấy giây, rồi lại hỏi: "Kẻ nào
làm?"
"Đừng hỏi nữa. Đừng làm bất cứ việc gì cho tôi nữa, không đáng."
Ông Hình lắc đầu rất mạnh, "Tôi không thể để người khác liên lụy thêm
nữa…"
"Em không chỉ là vì anh." Phương Mộc ngắt lời ông, "Nếu em biết
những việc này, mà không làm gì, thì không còn là em nữa. Anh nghĩ thế
nào?"
Ông Hình ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt Phương Mộc,
hai người nhìn nhau mấy giây, rồi cùng cười.
"Cậu muốn biết những gì?"
"Em muốn biết tất cả." Mắt Phương Mộc sáng rực, "Tất cả mọi
chuyện."
"Thế thì phải kể từ đầu năm nay. Có nhớ lần trước tôi nói với cậu
về vụ buôn bán trẻ em xuyên quốc gia không? Lúc đầu, bọn tôi đã làm
được một số việc ở vòng ngoài, nhưng tiến triển rất chậm, cũng gặp phải
trở lực rất lớn. Sau đó, tôi quyết định sử dụng giải pháp điều tra bí mật.
Cùng thời gian đó, tôi nhận được một vài cú điện thoại khủng bố. Cậu
biết đấy, làm cái nghề này, những trò đó như cơm bữa, tôi cũng không để
ý. Đầu tháng 8, ở khu Khoan Điền xảy ra một vụ bắt cóc bé gái học sinh
tiểu học ngoài ý muốn, án phạt nhẹ, cháu bé suýt bị bắt cóc đó là học
sinh của Hình Na…"
Ông Hình cúi đầu, hai tay liên tục xới vào mái tóc, chiếc còng tay
sáng loáng đến nhức cả mắt.
"…Nhà trường yêu cầu phụ huynh đưa đón học sinh. Ngày 7 tháng
8, có ba học sinh không có phụ huynh đến đón, Hình Na lần lượt đưa
chúng về nhà. Còn nó không bao giờ về nhà được nữa…"
Ông Hình không nói tiếp được nữa, hai tay đang vuốt tóc chuyển
thành kéo rứt đầy tuyệt vọng, cổ họng phát ra những tiếng "hu hu" tựa