khỏi địa phận thành phố C, một tiếng sau dừng lại ở một trạm nghỉ bên
đường cao tốc.
Ông Hình nhắm mắt nghỉ suốt chặng đường, thấy xe dừng lại liền
mở mắt ra hỏi: "Đến đâu rồi?" Hai cảnh sát phụ trách áp giải đi cùng
không trả lời, mà bật dậy nhảy xuống xe. Hình Chí Sâm khẽ thở dài, ông
vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài xe
vọng vào.
"Cảm ơn các anh nhiều!"
"Ừ, đừng lâu quá."
"Vâng, sẽ không để anh bị phiền phức đâu."
Ông Hình thầm giật mình, vừa mở mắt ra đã thấy Phương Mộc mở
cửa nhảy lên. Anh cẩn thận đóng chặt cửa lại, rồi gõ mấy tiếng vào cửa
sổ phía sau của buồng lái, người lái xe quay đầu lại, Phương Mộc giơ hai
ngón tay trỏ về phía anh ta làm kí hiệu chữ thập, miệng nói không ra
tiếng: "Mười phút." Người lái xe khẽ gật đầu rồi nhảy xuống.
Sau đó, anh ngồi xuống trước mặt ông Hình, châm một điếu thuốc
nhét vào bàn tay đang bị còng của ông. Cảm giác có lỗi trào dâng trong
lòng ông Hình, ông gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn Phương
Mộc, chỉ làm theo anh một cách máy móc.
"Được rồi, bây giờ ở đây chỉ có anh và em." Phương Mộc khẽ cúi
người xuống, "Hôm qua em đã đến nhà anh."
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc lá đưa lên liền dừng lại giữa khoảng
không, run lên bần bật.
Phương Mộc nhìn bàn tay run rẩy của ông Hình, mặt không biểu lộ
cảm xúc, "Kẻ nào làm?"
Ông Hình khó nhọc nhét điếu thuốc vào miệng, rít mạnh một hơi,
giọng khàn đi: "Hãy quên việc tôi nhờ cậu đi. Tôi phải gánh chịu tội lỗi
của mình."