"Nào, cậu Phương, cậu nói xem," trưởng Công an không quay về
phía Phương Mộc, mặt hầm hầm nhìn Trịnh Lâm: "Cậu thấy cuốn băng
video này thế nào?"
Phương Mộc hiểu, không thể giấu được nữa, nhưng vẫn không kìm
được quay qua nhìn Trịnh Lâm. Trịnh Lâm cũng quay đầu lại nhìn
Phương Mộc, ánh mắt đã mất đi vẻ cứng rắn, thậm chí còn thoáng vẻ cầu
khẩn.
"Không phải nhìn cậu ấy! Trong đầu nghĩ thế nào thì nói thế ấy!"
Giọng trưởng Công an lạnh băng.
Phương Mộc cụp mắt xuống, nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh
mắt của trưởng Công an và Trịnh Lâm chiếu vào mình bỏng rát.
"Cuốn băng video đó là giả."
"Xem đấy! Xem đấy!" Trưởng Công an giơ hai tay lên một cách
khoa trương, rồi đập mạnh xuống mặt bàn, "Cậu Phương không phải là
nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp mà còn nhận ra được vấn đề. Cậu
tưởng là người ở phòng Vật chứng đều là óc bã đậu hết cả đấy hả?"
Trịnh Lâm không đáp lời trưởng Công an, vẫn chằm chằm nhìn
Phương Mộc: "Anh căn cứ vào đâu mà bảo là giả?"
Phương Mộc ngẩng đầu lên, cố gắng nói với giọng ôn tồn: "Vụ án
xảy ra vào khoảng hơn bốn giờ chiều, mặt trời lúc đó phải ở phía tây
nam, còn phòng 624 ở hướng chính nam, cho nên, ánh nắng mặt trời
không thể chiếu thẳng từ cửa sổ phòng ra hành lang. Cuốn băng video
của anh chắc chắn là quay vào khoảng một giờ."
Trịnh Lâm ngớ ra mấy giây, người bỗng lảo đảo, cuối cùng phải
dựa vào chiếc bàn mới đứng vững được.
"Quay lúc mười hai rưỡi trưa." Trịnh Lâm cười một cách khó hiểu,
"Khó khăn lắm mới tìm được thời gian."