TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1496

cơ hội tiếp tục điều tra. Phương Mộc nhận ra rằng mình lại rơi vào tình
cảnh đơn độc chiến đấu. Anh mỉm cười khổ sở, như thế cũng tốt, đằng
nào thì mình cũng đã quen rồi.

Một mình, dường như lúc nào Phương Mộc cũng chỉ có một mình.

Những chiến hữu bên anh hết người này rồi lại đến người khác ra đi, có
lẽ người cùng với anh đi đến tận cùng chỉ còn chính mình.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, có tiếng bước chân lệt bệt, cô bé vừa lau

tóc vừa đi ra. Trên người cô bé là bộ quần áo thể thao Phương Mộc mới
mua, bộ quần áo hơi rộng, ống tay áo được xắn cao. Mái tóc rối bù bẩn
thỉu lúc trước đã được gội sạch, ướt sũng, xõa xuống vai, trông hệt như
một nữ sinh trung học lúc chuẩn bị đến giờ đi ngủ. Có lẽ cảm nhận được
ánh mắt của Phương Mộc, gương mặt trắng ngần của cô bé đỏ ửng lên,
ánh mắt cũng linh hoạt hơn nhiều.

Phương Mộc đẩy lọ thuốc trên bàn qua, ra hiệu cho cô bé uống

thuốc. Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống, bỏ lọ thuốc nãy giờ vẫn cầm chặt
trong tay xuống. Phương Mộc để ý thấy màng bảo vệ lọ thuốc đã được
bóc ra, phần trên tuýp nhôm cũng lõm xuống một chút, anh khẽ thở phào
nhẹ nhõm.

Uống thuốc xong, cô bé lau tóc, bàn tay cử động một cách máy

móc, cô bé không hề nhìn Phương Mộc. Phương Mộc nghĩ một lát rồi
hỏi khẽ:

"Cháu tên là gì?"

Cô bé vẫn tiếp tục lau tóc, không trả lời câu hỏi của Phương Mộc.

"Cháu từ đâu tới?"

Vẫn không có phản ứng.

"Ai đưa cháu đến Bách Hâm Dục Cung?"

Cô bé bỗng run bắn người, thở dồn dập, ánh mắt lại trở nên đờ đẫn,

dường như không thể tập trung được vào một điểm cố định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.