Qua làn khói thuốc bảng lảng bay lên, Phương Mộc biết ông ta vẫn đang
quan sát mình.
Phương Mộc đã quá quen với những ánh mắt như vậy, trong lúc
chuyện trò, anh cũng âm thầm quan sát đối phương.
Lục Thiên Trường khoảng năm đến sáu mươi tuổi, mái tóc ngắn xơ
cứng, gương mặt sương gió đã in đầy nếp nhăn, mắt không to, nhưng rất
có thần, hai bàn tay thô ráp, lưng còn rất thẳng.
Có thể thấy, đây là một người có vốn sống phong phú, ý chí kiên
định.
Lục Thiên Trường cũng để ý thấy Phương Mộc đang quan sát
mình, chuyện trò thêm vài câu rồi đứng dậy cáo từ.
"Chỗ chúng tôi là nông thôn, điều kiện không tốt, anh Phương chịu
khó vậy nhé."
"Thế này là tốt lắm rồi." Phương Mộc chỉ vào chiếc khay, "Cô
Thôi rất nhiệt tình, làm bao nhiêu là thức ăn cho cháu."
Lục Thiên Trường nhìn bà quả phụ họ Thôi mỉm cười: "Nhà bà ấy
có điều kiện, chúng tôi thì không thể sánh được, ha ha."
Bà quả phụ họ Thôi cúi đầu, người như khẽ run lên.
"Đi nghỉ sớm đi nhé." Lục Thiên Trường chỉnh lại chiếc áo bông
trên người, "Sáng sớm mai tôi bảo Đại Xuân đến đón anh." Dứt lời, liền
quay người đi ra cửa.
Bà quả phụ họ Thôi tiễn ông ta ra cửa, Phương Mộc cũng trở lại
ngồi vào bàn ăn, chăm chú nhìn mẩu đầu lọc thuốc lá "Hồng Mai
đăm chiêu suy nghĩ. Đột nhiên, anh thoáng thấy cánh cửa phòng trong
khẽ động đậy.
Tên một loại thuốc lá bình dân của Trung Quốc.