Trông cô chưa đến hai lăm tuổi, cách ăn mặc trang điểm toát lên vẻ
quê mùa đặc trưng của một cô gái nông thôn, quần áo trên người mặc dù
rất thời trang nhưng không hợp với cô. Có thể nhận ra cô vừa khóc, mắt
vẫn còn chưa hết sưng.
Có lẽ nhận ra ánh mắt quan sát của Phương Mộc, Lục Hải Yến có
vẻ bất an, dường như đang định rời đi chỗ khác. Phương Mộc không
muốn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện, anh lên tiếng hỏi: "Cô tên là Lục Hải Yến
phải không?"
Cô gái cúi đầu, "Vâng."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi ba."
"Tôi nhiều tuổi hơn cô, cô cứ gọi tôi là anh Phương."
"Vâng." Lục Hải Yến ngẩng đầu lên, nhìn Phương Mộc, vẻ đầy
hiếu kì, "Anh từ thành phố đến à?"
"Ừ, thành phố C."
"Thành phố C…" Lục Hải Yến khẽ lẩm bẩm, dường như đó là một
từ rất xa lạ, "Lớn hơn thành phố S đúng không?"
"Đúng thế, cô đã bao giờ đến thành phố C chưa?"
"Chưa." Vẻ mặt cô gái càng buồn rầu thẫn thờ, "Tôi còn chưa đến
thành phố S bao giờ."
"Thế à?" Phương Mộc quay đầu nhìn chiếc màn hình ti vi tinh thể
lỏng trong phòng khách, "Điều kiện nhà cô khá giả đấy chứ, chẳng lẽ nơi
gần như thế cũng chưa đi bao giờ sao?"
Lục Hải Yến bĩu môi, nói như thì thầm một mình: "Có tiền cũng
chẳng để làm gì. Cứ ở đây, có khác nào ngồi tù."
Phương Mộc ngây ra, "Ngồi tù?"