Lục Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Hải Thao đã nhũn người ra,
ông ta nở nụ cười: "Hải Thao, không còn cách nào khác, làm sai thì phải
trả giá…"
"Không được!"
Một tiếng thét đau đớn vang lên, bà quả phụ họ Thôi loạng choạng
chen ra từ đám đông, lao tới ngã xuống dưới chân Lục Thiên Trường, ôm
chặt lấy chân ông ta, thảm thiết cầu xin: "Trưởng thôn, trưởng thôn, ông
tha cho nó… Ông đã nói là chỉ cần tôi giao Hải Thao ra, ông lấy đi hai
chân của nó là xong việc cơ mà…"
Lục Hải Yến đang giãy giụa tìm cánh thoát ra, bỗng trợn tròn mắt,
mấy giây sau, cô kêu lên đau đớn: "Mẹ! Tại sao mẹ lại bán đứng chúng
con? Nó là con trai mẹ, là em trai con cơ mà!"
Lục Hải Thao dường như đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ và
hành động, chỉ đờ đẫn nhìn mẹ mà không nói nên lời.
Bà quả phụ họ Thôi khóc lăn ra đất: "Mẹ không có cách nào
khác… Chúng ta phải sống chứ… Mẹ không thể mất thêm cả con
nữa…"
Lục Thiên Trường từ từ đỡ bà quả phụ họ Thôi dậy, nét mặt ôn
hòa, nhưng giọng lạnh băng: "Chị ạ, con chị đã phạm lỗi, nó phải tự
mình gánh chịu trách nhiệm, nó đã giết người, còn suýt nữa làm hại cả
làng ta, tôi không trừng phạt nó, sau này sẽ không thể có cuộc sống tử tế
như thế này nữa đâu."
Đám người làng nhao nhao nói theo:
"Đúng đấy, trưởng thôn nói có lý."
"Một mình làm thì một mình chịu…"
Lục Thiên Trường cẩn thận giúp bà quả phụ họ Thôi phủi sạch bụi
đất trên người: "Chị ạ, luật là luật, nếu phá hỏng luật, chúng ta lại phải