Thay thuốc xong, cô y tá thu dọn khay thuốc, cô ngẫm nghĩ rồi kéo
lại chăn cho anh ta, xong bèn quay người đi ra cửa. Vừa mở cửa ra thì
một người thanh niên trẻ tuổi vội vã lao vào, suýt nữa đâm sầm vào cô.
"Xin lỗi chị!" Người thanh niên cuống quýt xin lỗi, nhưng mắt còn
mải nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh.
"Trời ạ!" Anh ta vừa nhìn thấy người bệnh, hai hàng lông mày lập
tức cau lại, "Phương Mộc, cậu làm sao lại ra nông nỗi này hả?"
Người bệnh lúc nào cũng im lìm đó mỉm cười: "Tiêu Vọng, có
mang bộ quần áo đến cho tôi không?"
Ưu điểm của Tiêu Vọng là, lúc không nên hỏi tuyệt đối không hỏi.
Đây chính là lí do tại sao Phương Mộc gọi anh ta đến đón mình. Nhưng
người im lặng đến mấy, khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Phương
Mộc cũng không thể không tò mò. Trên đường trở về thành phố C,
Phương Mộc để ý thấy Tiêu Vọng liên tục nhìn mình qua gương chiếu
hậu. Anh mỉm cười, lập tức thấy vết khâu phía sau đầu đau nhói.
"Ai làm cậu ra nông nỗi này?"
Phương Mộc lắc đầu, không trả lời.
"Gặp rắc rối hả, sao không đến Công an thành phố tìm thêm
người?" Tiêu Vọng ném qua một điếu thuốc, "Đây là địa bàn của chúng
ta."
Phương Mộc châm thuốc, rít một hơi, từ từ nhả khói.
"Tôi không muốn làm phiền mọi người."
Tiêu Vọng nhận ra thái độ lấp liếm của Phương Mộc, không hỏi
thêm nữa, đạp hết ga.
Lúc về đến thành phố C đã là giữa trưa, Tiêu Vọng mời đi ăn trưa
nhưng Phương Mộc từ chối, muốn về thẳng nhà.