Nếu thế, tại sao ta phải tiếp tục chiến đấu?
Phương Mộc đột nhiên muốn uống rượu.
Phương Mộc vốn không giỏi uống rượu, tất nhiên không có thói
quen cất rượu trong nhà. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Phương Mộc quyết
định ra cửa hàng thực phẩm. Lúc khó nhọc di chuyển trong hành lang tối
đen như mực, Phương Mộc chợt nhận ra, mình đã yếu đến mức không
muốn ra khỏi nhà.
Tay xách hai chai rượu trắng, ném cho ông chủ cửa hàng một nắm
tiền lẻ, tránh không nhìn vào ánh mắt của bất cứ người nào, Phương Mộc
cúi đầu nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, lúc sắp ra khỏi cửa, bỗng anh
thoáng nhìn thấy chiếc máy điện thoại trên mặt bàn thu ngân.
Anh ngẫm nghĩ rồi bấm số.
"A lô!" Giọng chị Triệu mệt mỏi vang lên trong ống nghe, dường
như còn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Phương Mộc bỗng thấy nghẹn ngào nơi sống mũi, không thể nói
nên lời.
"Ai thế?"
Phải đến mười giây sau, Phương Mộc mới khó nhọc đáp: "Chị à,
em đây."
"Em à, em về rồi hả?" Giọng chị Triệu trở nên vui mừng, "Em ở
đâu thế? Sao không gọi bằng điện thoại di động?"
"Chị à, đứa bé thế nào rồi ?" Phương Mộc cố gắng không để chị
Triệu nhận ra cổ họng mình đang nghẹn lại trong tiếng nấc.
"Rất ổn, sao thế, để nó ở chỗ chị không yên tâm à?"
"Yên tâm, yên tâm." Phương Mộc lau nước mắt, "Phiền chị chăm
sóc nó, đừng để người khác trông thấy nó."