TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 160

Vương Kiện bỗng ngừng lại, hình như đang muốn tìm từ ngữ nào

đó để miêu tả sự vĩ đại của mình. Nhưng sau mấy giây nghệt ra, cậu ta
mới uể oải nói ra một danh từ hết sức chung chung.

"Người tài."

Anh cả đang nằm, bỗng giở mình rất mạnh.

Vương Kiện cười ha hả, tay chỉ vào anh cả đang nằm trong chăn.

Vương Kiện miệng há hốc nhưng không nói được nữa, đôi mắt trào lệ.
Rồi cậu ta ngoảnh sang bên, ngã vật xuống giường, bất động.

Mọi người xúm lại đỡ Vương Kiện đặt lên giường Phương Mộc,

cậu ta giãy giụa một cách bất lực, miệng lẩm bẩm gì đó, tiếp theo là tiếng
ngáy o o vang lên.

Cả ba người lại ngồi bên bàn, không ai nói gì, chỉ ngây nhìn ngọn

nến. Hồi lâu sau, Chúc Tứ đệ thở dài: "Nó say rồi."

Ngô Hàm lắc đầu: "Vì một cái danh nghe kêu tinh tang, có đáng

không? Sao những gã này cứ u mê như thế nhỉ?"

Chúc Tứ đệ hình như nhớ ra điều gì đó, nhìn Vương Kiện đang

ngủ say và anh cả đang trùm chăn, khẽ nói: "Năm nay Tam ca có định thi
vào lớp Cơ Địa nữa không?"

Phương Mộc hất hàm ra hiệu cho Chúc Tứ đệ đừng khơi lại vấn đề

không vui đó nữa.

"Không!" Ngô Hàm dường như không nghĩ sâu xa gì, bình thản

đáp. "Khi nào học hết năm thứ tư, tôi sẽ thi để học thạc sĩ, tôi không tin
mình không đỗ."

"Lần trước, thật đáng tiếc cho cậu." Chúc Tứ đệ không chú ý đến

vẻ mặt của Phương Mộc. "Nghe nói, vào lớp Cơ Địa không chỉ là kết
quả thi tốt mà còn phải biếu xén thầy cô giáo nữa. Chắc cậu bị loại vì
không lót tay cho họ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.