TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 159

này. Vương Kiện lại khuân các thứ của mình trên giường anh cả dịch ra
chỗ khác, cười hề hề "châm chích" cậu ta mấy câu.

"Thấy chưa, tôi đã bảo cậu không có cái bản lĩnh đó!"

Mọi người đều xúm lại trêu chọc anh cả. Cậu ta ngượng nghịu chui

tọt vào chăn, phớt lờ, không bảo sao.

Mấy phút sau, ký túc xá tắt đèn. Mọi người lầu bầu nguyền rủa,

Ngô Hàm lập tức châm nến.

Ánh sáng yếu ớt cũng tạm đủ chiếu sáng cho căn phòng. Trong ánh

sáng bập bùng, khuôn mặt mọi người lúc mờ lúc tỏ, sắc mặt dường như
không ngớt thay đổi.

Vương Kiện có vẻ đã thấm men say, mặt đỏ gay như tôm he luộc

chín. Cậu ta lim dim mắt vừa "thả" lạc rang vào miệng vừa nói lè nhè cứ
như một ông già.

"Cậu cho rằng dễ mà vào được lớp Cơ Địa à? Không những phải

có tài mà còn phải có duyên nữa!"

Phương Mộc đá vào chân Vương Kiện, ra hiệu "e rằng anh cả vẫn

chưa ngủ". Nhưng cậu ta mặc kệ, cứ nói như bắn súng máy.

"Hừ, tôi cực ghét cái bọn khinh khỉnh ấy! Cậu cho rằng đã học

năm thứ ba rồi, thi vào, học một năm nữa là có thể học thạc sĩ à? Bọn tôi
phải học những bốn năm chết tiệt! Khi các cậu đi chơi game, đi tán gái
thì bọn tôi làm gì? Vùi đầu mà học! Kẻ này theo dõi kẻ kia mà học! Các
cậu dù bị nợ một hai môn, cảm thấy chẳng sao cả, cùng lắm là sang năm
học lại thi lại, nhưng bọn tôi thì sao? Hễ có môn không đạt là bị lùa ra
ngay!"

Cậu ta bỗng mở to đôi mắt vằn đỏ nhìn khắp lượt mọi người.

"Lùa tôi ra ư? Hừ! Lùa tôi ra! Đừng hòng! Sớm muộn gì tôi cũng

quay trở lại. Tôi muốn chúng nó mở mắt ra mà nhìn Vương Kiện này
là…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.