TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1618

trốn, nhưng sau khi biết được bí mật đó, cô đã quyết định giữ kín bí mật.
Cô ngăn không cho Phương Mộc tiếp tục tìm kiếm, có lẽ cũng vì lí do
này.

Như vậy có nghĩa là, còn có thể vào trong động Long Vĩ bằng một

lối khác, đây cũng là chỗ hai chị em Lục Hải Yến hay đến khi còn nhỏ.

Lối vào này nhất định ở ngay gần chỗ họ đã ẩn mình qua đêm.

Vừa qua mười hai giờ đêm, chiếc đồng hồ đeo tay của Phương

Mộc liền rung lên. Anh tắt chuông báo thức, xách ba lô, lặng lẽ xuống
xe. Lúc này nhiệt độ đã xuống đến âm hai mươi mấy độ, gió lạnh thổi
qua rừng cây rậm rạp trước mặt, vang lên âm thanh u u như muốn cảnh
cáo con người đang đột nhập vào lãnh địa này.

Phương Mộc đưa tay đẩy kính lên, rồi sải bước.

Đêm nay trời không có sao, nhưng trăng rất sáng. Dưới ánh trăng,

Phương Mộc xuyên qua lối đi trong núi. Nơi đó chính là chỗ lên núi.

Vùng này hầu như không có dấu vết của con người, tuyết đọng

trong rừng vẫn rất dày. Phương Mộc cất bước khó khăn trên mặt tuyết,
chẳng mấy chốc đã thấy mệt bở hơi tai. Anh đành liên tục dựa vào thân
cây thở dốc, đợi cho hồi sức mới bước tiếp. Mỗi lúc như vậy, anh vô
cùng thèm hút một điếu thuốc, nhưng lại sợ là ánh lửa sẽ khiến vị trí của
mình bị phát hiện, nên đành thôi.

Khó khăn lắm mới đi ra khỏi vạt rừng, trước mặt là một quãng

đường dốc trũng rất dài. Phương Mộc nhớ lại khi ngồi trên chiếc xe tải
của Lục Tam Cường, đúng là có một đoạn xuống dốc. Điều này chứng tỏ
anh đã không đi nhầm đường, trong lòng bất giác vô cùng phấn chấn.

Mặc dù quãng đường dốc khó đi, nhưng tốc độ dù sao cũng nhanh

hơn nhiều. Có điều vì trời tối, đường trơn, Phương Mộc lại sốt ruột, bị
ngã là chuyện khó tránh. Mỗi lúc anh thở hổn hển bò dậy khỏi nền tuyết,
cảm thấy khuỷu tay, eo lưng đau nhói, dũng khí trong lòng giảm phần
nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.