TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1619

Liệu ta có tìm được lối vào đó không?

Liệu ta có có kiên trì đến cùng được không?

Tại sao lại phải đơn thương độc mã xông vào chốn nguy hiểm này?

Tại sao phải gánh lên vai những trách nhiệm không thuộc về mình?

Chỉ là, khi người ta cần đưa ra sự lựa chọn, có nhất định phải suy

nghĩ xem có ý nghĩa hay không?

Nếu như vậy, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Phương Mộc mỉm cười, mạnh tay lau sạch băng tuyết bám trên mi

mắt, rồi lôi chiếc nạng gấp từ ba lô ra, đứng lên đầy quyết tâm.

Đi thôi, tiếp tục tiến lên, vì đó mới là mình.

Vừa đi vừa ngã suốt chặng đường, khi đi đến tận cùng quãng

đường dốc, cánh rừng thứ hai hiện ra trước mắt. Phương Mộc nhìn đồng
hồ, thầm tính thời gian, đây chắc là nơi anh và Lục Hải Yến lên núi tối
hôm đó. Anh vừa nhìn cánh rừng rậm, vừa đi về phía núi Long Vĩ. Càng
tới gần chân núi, Phương Mộc càng bước chậm lại, đồng thời lưu ý quan
sát động tĩnh xung quanh mình. Sau khi chắc chắn, không có người canh
dưới chân núi, anh mới nấp vào sau một tảng đá lớn, nghỉ một chút.

Đứng ở vị trí đó, ngọn núi lớn trước mặt trông cao sừng sững.

Phương Mộc quay đầu nhìn quãng đường dốc trong lòng thung lũng, nếu
giảm bớt độ cao, vị trí dòng sông ngầm chảy qua thân núi có lẽ là lưng
chừng núi. Điều này một lần nữa lại chứng minh suy luận của Phương
Mộc là đúng. Anh lau những giọt mồ hôi đang liên tục toát ra trên trán,
đội mũ và đi găng tay cẩn thận rồi đứng dậy lên núi.

Phương Mộc cố gắng nhớ lại con đường lên núi cùng Lục Hải Yến,

anh vừa đi lên vừa dò tìm bốn xung quanh. Cuối cùng, sau khi đi được
mấy chục mét, anh đã trông thấy đoạn cành cây gẫy còn dính một mảng
vỏ cây lớn. Phương Mộc bỏ chiếc đèn pin vào trong mũ, vặn sáng, quan
sát kĩ cành cây. Tóc của Lục Hải Yến vẫn còn quấn trên cành cây, nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.