hơn, anh bèn lôi kính viễn vọng ban đêm ra, nhìn về phía những ánh lửa
đó.
Chỗ anh đang ẩn nấp có lẽ là tận cùng của dòng sông ngầm,
khoảng đất trống dưới bờ vực rộng đến một trăm mét vuông, trông tựa
như một gian sảnh lớn. Ánh lửa tỏa ra từ những ngọn nến cắm rải rác
khắp nơi. Hai người đàn ông ngồi bên bờ sông đang nhậu nhẹt. Sau lưng
họ, chỗ gần sát bờ vực có một tảng đá rất lớn, một sợi xích sắt quấn
quanh tảng đá, một đầu sợi xích là một đống cỏ khô lùng bùng, bốn cô
bé nằm, ngồi, co ro trong đống cỏ, cổ chân đeo vòng sắt, chứng tỏ chúng
bị khóa chặt vào sợi dây xích.
Cơ mặt Phương Mộc căng cứng, anh nghiến chặt răng. Đúng lúc
đó, anh thoáng thấy có động tĩnh ở góc phía trên bên tay phải.
Anh đưa ống kính viễn vọng về phía đó, hai người một nam một
nữ hiện ra trong tầm nhìn.
Phương Mộc trợn tròn mắt.
Gã đàn ông là Lục Đại Xuân, còn cô gái là Lục Hải Yến.
Lục Đại Xuân mặt mũi đỏ gay, bước đi chếnh choáng, có vẻ đã
uống nhiều rượu. Hắn kéo Lục Hải Yến lên một đống cỏ khô sạch sẽ
hơn, hôn hít tới tấp, sờ soạng lung tung.
Lục Hải Yến đờ đẫn, mặc kệ cho hắn làm nhục, dường như đã quá
quen với chuyện đó.
Hai gã đàn ông bên bờ sông không tảng lờ đi được nữa, bắt đầu
cười ầm lên.
"Đại Xuân, chú mày không làm việc cho tử tế, lôi Hải Yến ra đây
chơi, liệu không tao nói với ông bô chú mày đấy nhé!"
Phương Mộc nhận ra đó là giọng nói của một người trong làng:
Lục Đại Giang.