TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1629

Một người làng khác cũng lên tiếng phụ họa, "Phải đấy, mẹ kiếp,

chú mày chỉ biết sướng một mình, để hai thằng tao ở đây ngồi không."

"Ngồi không cái con khỉ, chúng mày dám!" Lục Đại Xuân đẩy Lục

Hải Yến ra, loạng choạng đứng dậy, rút từ sau lưng ra một khẩu K54,
"Ông cho chúng mày tan xác!"

Lời nói nửa đùa nửa thật, nhưng khẩu súng lại là thật. Lục Đại

Giang và người kia cười giả lả, tiếp tục ăn uống, không đáp lời.

"Khí khái anh hùng" trong người càng bừng bừng trỗi dậy, Lục Đại

Xuân kéo phắt Lục Hải Yến dậy, lôi ra phía sau một tảng đá.

Lục Hải Yến không hề tỏ ý kháng cự, vẫn đờ đẫn nhìn về phía

trước, ngực áo hở toang cũng không buồn đóng lại, đôi gò bồng đảo nửa
ẩn nửa hiện, khiến Lục Đại Giang và gã người làng kia không khỏi liên
tục liếc trộm.

Lục Đại Xuân thô lỗ xoay người Lục Hải Yến, bắt cô bám hai tay

lên tảng đá, hắn khom người kéo quần cô xuống dưới đầu gối, rồi cởi
quần mình, áp sát lại...

Phương Mộc bỏ kính viễn vọng xuống, nhắm mắt vào.

Cứu cô ta? Lục Hải Yến rõ ràng chỉ còn là các xác không hồn,

thậm chí biết đâu cô ta còn tự nguyện. Hơn nữa, nếu hành động bây giờ,
ắt sẽ rút dây động rừng.

Không cứu cô ta? Làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn cô gái

từng có những giấc mơ trong sáng ấy bị làm nhục ?

Bực nỗi tiếng thở hổn hển như thú dữ của gã đàn ông và tiếng xác

thịt giao hoan bị âm vang trong động núi, nghe rõ mồn một.

Phương Mộc bịt chặt tai, cảm giác nhục nhã trong lòng còn dữ dội

hơn Lục Hải Yến.

Cuối cùng mọi thứ lại bình lặng như thường. Lục Đại Xuân thỏa

mãn kéo quần lên, chếnh choáng đi đến chỗ đống cỏ khô, nằm giạng cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.