Nhưng, điều đó hoàn toàn không có tác dụng gì. Mấy giây sau,
Phương Mộc lại đập mạnh tập tài liệu giật từ tay Biên Bình xuống bàn.
Ánh mắt anh đờ đẫn, những ngón tay như bị co giật, thoăn thoắt mở tập
tài liệu, miệng lẩm bẩm không rõ lời:
"Được, cháu không muốn nói phải không? Được…"
Anh giơ ảnh một nghi phạm lên, mặc dù nhìn về phía Lục Lộ,
nhưng trước mắt anh chỉ là một khoảng hư vô.
"Có biết người này không?"
Lục Lộ ra sức tựa ra sau, như muốn chui vào trong thành ghế,
người run lẩy bẩy.
"Không biết hả? Được." Phương Mộc ném tấm ảnh xuống, miệng
lẩm bẩm như không thể kìm chế được nữa, "Không sao, không sao…"
Anh lại cầm một tấm ảnh khác lên, nét mặt dại đi: "Còn người
này? Có biết không? Được… còn người này?"
Mỗi tấm ảnh dừng lại trong tay Phương Mộc đều chưa đến một
giây, anh dường như rất sốt ruột muốn lấy được lời khai từ cô bé theo ý
mình, nhưng lại không hề cho Lục Lộ thời gian để suy nghĩ.
Biên Bình và chị Triệu đã đẩy được cánh cửa phòng Thẩm vấn ra,
sững sờ nhìn Phương Mộc như bị ma nhập.
Tất cả số ảnh nhanh chóng được "nhận diện" xong, trên bàn, trên
mặt đất, chỗ nào cũng thấy ảnh và tài liệu rơi lung tung. Phương Mộc
nhìn chằm chằm vào cô bé đang sợ hãi đến tột độ trước mặt mình, hơi
thở dồn dập khiến lồng ngực Phương Mộc phập phồng.
Bỗng anh đột nhiên gầm lên: "Sao cháu không nói gì hả?!"
Vừa dứt lời, Phương Mộc liền đứng bật dậy, đưa tay túm lấy cổ cô
bé!