TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 170

"Nữ thần của ta, người yêu của ta! Nàng đã nhìn thấy rồi, nàng đã

nhìn rõ tất cả! Hắn khốn đốn, hắn đã sụp đổ! Các vị không ngớt chế nhạo
anh ta, nhưng các vị nên biết, anh ta gục ngã ở một tầm cao hơn các
vị…"

"Mày đi mà chết đi!" Một chiếc giày của Phương Mộc lia đến.

Tiếng cười ha hả vang lên.

Con ma bị ăn đòn vào mông, nhưng nó vẫn cười hềnh hệch. Nó

quay lại, đưa tay lên đầu kéo mạnh. Lộ ra khuôn mặt Ngô Hàm đang
cười tít.

"Thế nào? Có thú vị không?"

Cả căn phòng bỗng tràn ngập tiếng cười và những lời nguyền rủa.

"Cậu làm tớ sợ gần chết." Ngũ đệ mặt trắng bệch, hai tay ôm ngực,

thở hồng hộc. "Tớ cứ tưởng là ma thật."

"Cái gì đây?" Chúc Tứ đệ giật lấy bộ khăn trùm đầu của Ngô Hàm,

ngắm nghía, rồi đội lên đầu mình.

Ngô Hàm giật lại. "Thôi đi! Coi chừng cậu làm hỏng nó mất thôi!"

Rồi cậu ta ngoảnh sang hỏi Phương Mộc. "Sao cậu không thấy

sợ?"

Phương Mộc cười nói: "Thoạt đầu tôi cũng giật mình, nhưng rồi

tôi nhận ra quần áo cậu đang mặc."

"Cậu không biết thưởng thức nghệ thuật là gì!" Ngô Hàm bĩu môi

chê bai: "Người ta nghe lời thoại, còn cậu lại nhìn trang phục."

"Cậu đội cái của nợ này để làm gì?" Phương Mộc chỉ vào bộ khăn

trùm đầu của Ngô Hàm. "Để dọa người ta à? Hình như nó khá đắt đấy!"

Ngô Hàm cười bí hiểm, "Tớ không thể cho cậu biết."

Phương Mộc lườm cậu ta một cái, nhưng rồi anh hiểu ra ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.