Đang ngơ ngác, thì cánh tay quấn băng trắng lẳng lặng chạy đến
sau lưng, mở một cánh cửa gỗ bên cạnh, khoát tay ra hiệu cho hắn bước
vào. Kim Vĩnh Dụ không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lao vụt vào bên trong.
Đó là một căn nhà mái bằng đã bỏ hoang, đồ gia dụng cũ hỏng vứt
bừa bãi khắp nơi. Cánh tay quấn băng trắng dịch chuyển một chiếc tủ
quần áo cũ nát ở góc tường, dưới nền nhà đột nhiên hiện ra một cái
miệng hầm lớn.
Cánh tay quấn băng trắng chỉ vào cái hầm. Kim Vĩnh Dụ nghiến
răng, nhảy xuống.
Vừa nhảy xuống dưới hầm, Kim Vĩnh Dụ lập tức nhận ra, đây là
một cái hầm phòng không dưới lòng thành phố trong thời kỳ đầu xây
dựng đất nước. Mặc dù chật hẹp, nhưng không gian thoải mái cho một
người chui qua. Cánh tay quấn băng trắng cũng nhảy xuống theo, vặn
sáng đèn pin, rồi đẩy vào vai hắn, ra hiệu cho hắn đi về phía trước. Kim
Vĩnh Dụ không còn lựa chọn nào khác, đành làm theo ý anh ta.
Đi về phía trước chừng mười phút, cánh tay quấn băng trắng đột
nhiên túm lấy áo Kim Vĩnh Dụ, đồng thời rọi đèn pin lên trên. Kim Vĩnh
Dụ ngẩng đầu lên, thấy một cái thang sắt bắc lên một mặt phẳng trên
đầu, thoáng có ánh trăng hắt xuống.
Kim Vĩnh Dụ muốn nhìn xem mặt mũi đối phương thế nào, vừa
quay đầu lại, không ngờ trước mắt tối om. Cánh tay quấn băng trắng đã
tắt đèn pin.
Hắn đành nói cảm ơn, rồi nhấc chân trèo lên chiếc thang, vừa trèo
lên trên đỉnh, nắp miệng giếng bằng sắt trên đầu liền mở ra, kêu "xoảng"
một tiếng.
Mấy luồng sáng đồng thời rọi vào mặt hắn, Kim Vĩnh Dụ lập tức
cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Tiếp đó, mấy cánh tay lôi hắn lên khỏi miệng hầm, hắn còn chưa
kịp định thần lại, luồng sáng chói lóa trước mắt đã biến mất.