Kim Vĩnh Dụ bỗng bị một chiếc bao tải trùm kín từ đầu đến chân.
Lục Đại Giang mặc bộ comple mới cứng cộm, đi giày da bóng lộn,
nhưng vẫn không sao che được sự thô lỗ và vô học hiện ra rõ mồn một
trên gương mặt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn tấm cửa kính sáng loáng không
một hạt bụi của ngân hàng Thương nghiệp, khẽ đằng hắng trong cổ, đưa
tay vuốt tóc, gượng gạo bước vào bên trong.
Ngân hàng chật kín người. Hôm nay là ngày phát lương hưu, ô cửa
nào cũng có rất nhiều các ông cụ, bà cụ vẻ mặt phúc hậu xếp thành hàng
dài. Lục Đại Giang cầm chặt tấm thẻ ngân hàng, đứng chen chúc giữa
đám đông không biết làm thế nào.
Nhân viên bảo vệ ngân hàng quan sát anh ta, vẻ nghi hoặc, rồi
bước tới hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi anh muốn làm gì?"
Lục Đại Giang nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời: "Rút… rút tiền."
"Rút bao nhiêu?"
"Năm trăm nghìn tệ." Con số khiến Lục Đại Giang tự tin thêm
phần nào, lưng cũng thẳng hẳn lên.
"Cho hỏi, anh có hẹn trước không?"
"Gì cơ?" Lục Đại Giang ngẫm nghĩ, "À, hẹn rồi."
Nhân viên bảo vệ đưa Lục Đại Giang đến ô cửa VIP. Lục Đại
Giang đưa tấm thẻ vào, trong đầu bắt đầu tính toán: Sau khi làm xong
việc này, đầu tiên là đi ăn một bữa, hay là tìm một cô nàng chơi cho
sướng đây?
Không ngờ nhân viên thu chi trong ô cửa VIP đã phá tan ảo mộng
trong đầu hắn: "Xin lỗi, trong thẻ của anh chỉ có mười tệ."
"Cô nói gì?" Nụ cười ngờ nghệch vẫn hiện hữu trên gương mặt
Lục Đại Giang, nhưng hai mắt hắn trợn tròn lên, "Không thể có chuyện
đó. Cô xem lại xem!"