Trong chớp mắt, gian phòng vang lên tiếng vũ khí kim loại va đập
vào nhau. Tất cả đều lôi vũ khí ra, chĩa vào đối phương.
Trừ Tiêu Vọng.
Anh ta đang ngây người ra.
Cuốn băng video.
Đột nhiên Tiêu Vọng nhận ra điều gì đó. Anh ta bỗng trợn tròn
mắt, giơ hai tay lên hét to: "Tất cả dừng tay, có sự hiểu lầm…"
Chưa dứt lời, gian từ đường đã vang lên một tiếng súng.
Lương Tứ Hải nghĩ bụng, toi rồi, mình đã bị mai phục.
Lục Thiên Trường nghĩ bụng, toi rồi, đối phương không chỉ có ba
người.
Thế là, đạn bay tới tấp.
Buổi chiều tối yên lặng của thôn Lục Gia đã bị phá vỡ bởi những
loạt đạn liên tiếp. Những con chó hoảng sợ sủa ầm lên ở mọi xó xỉnh
trong làng. Tất cả dân làng đều không hiểu có chuyện gì xảy ra, không
phải là lễ tết gì, tại sao lại phải đốt pháo trong từ đường? Chỉ có Lục Hải
Yến trân trối nhìn về phía từ đường, mặt đầm đìa nước mắt, miệng khẽ
lẩm nhẩm tên một người.
Tiếng súng bắn liên tiếp trong mấy giây, tiếp đó không khí im lặng
chết chóc trùm lên mọi vật. Trong từ đường mù mịt khói súng, gian sảnh
rộng mênh mông không có bất cứ người nào đứng dậy.
Thế thì, tiếng bước chân sột soạt ấy từ đâu ra?
Trong khe tường ở đầu kia chiếc bục sân khấu bằng gỗ, một họng
súng còn bốc khói nhẹ nhàng vạch tấm rèm nhung bẩn thỉu.
Phương Mộc cẩn thận cài tấm thẻ cảnh sát lên ngực áo, từ từ bước
ra.