TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1873

lên bước đến cửa gian bếp, vừa rít thuốc lá vừa quan sát Mễ Nam từ đầu
đến chân. Lát sau cô ta ngoảnh đầu về phía Phương Mộc, ánh mắt giễu
cợt.

"Bồ của anh à? Dáng trông rất được đấy."

Mễ Nam chăm chú nhìn cái chảo trước mặt, cái muôi trong tay

dường như sắp bị những ngón tay cô bóp bẹp. Bỗng nhiên, Mễ Nam đặt
cái muôi xuống mặt bếp, khi cô quay người lại thì khuôn mặt lại nở một
nụ cười rất tươi.

"Ăn cơm nào!"

Đây là bữa cơm chậm nhất, lâu nhất trong ký ức của Phương Mộc.

Cả ba người ngồi bên bàn ăn, không ai nói một câu nào. Á Phàm ngồi co
một chân lên ghế, ăn hùng hục, ăn lấy ăn để không cần biết lịch sự là gì,
xương cá nhè ra đầy bàn. Mễ Nam thì cúi đầu ngồi ăn nhỏ nhẹ. Phương
Mộc thận trọng nhìn Á Phàm, rồi lại nhìn Mễ Nam, gắp thức ăn đưa lên
miệng nhai trệu trạo, ăn như ăn rơm, nó là món gì anh cũng không rõ
nữa. Rồi anh nhai phải một mẩu hồi, lúc này anh không còn thiết gì nữa.

Rất lâu bữa ăn mới kết thúc, Á Phàm buông bát đũa đứng lên bước

thẳng ra sofa ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa vừa xem tivi đang chiếu
chương trình "cầu hôn", thỉnh thoảng cô lại cười phá lên.

Mễ Nam dọn bát đĩa vào gian bếp, cô đưa mắt ra hiệu cho Phương

Mộc đi theo mình.

Cửa bếp khép lại. Mễ Nam không nói gì, cô mở vòi nước và bắt

đầu rửa bát.

Phương Mộc nghĩ ngợi, rồi gãi đầu, ngắc ngứ nói: "Vừa nãy… các

chuyện đó… em đừng để bụng…"

"Không sao." Mễ Nam ngắt lời Phương Mộc. "Anh định cho cô ta

ở đây lâu dài à?"

"Ừ." Phương Mộc thật thà đáp. "Cô ấy chẳng có chỗ nào mà đi…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.