TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1908

"Nhỏ thế này… thầy ấy ngủ có dễ chịu không?"

Phương Mộc im lặng.

Á Phàm từ từ ngồi xuống, đưa bàn tay về phía mặt đá giá lạnh,

ngón tay vừa chạm vào đã lập tức rụt lại. Sau mấy giây cô mới lại thử
đưa tay ra… cuối cùng, cô áp cả bàn tay lên.

Á Phàm sụp xuống, áp người vào ngôi mộ, và bất chợt òa khóc.

Phương Mộc thấy sống mũi cay cay, anh lặng lẽ bước sang bên.

Chắc cô có rất nhiều điều muốn nói với thầy Châu, có lẽ là những

điều hối hận, cũng có thể là những nỗi nhớ thương. Phương Mộc để cô ở
lại một mình là lựa chọn đúng nhất.

Anh bước trên những bậc đá đi xuống khu vực thấp hơn, vừa đi

vừa nhìn những tấm bia ở bên cạnh. Mỗi lần vào nghĩa trang, Phương
Mộc đều có một cảm giác yên tĩnh gần như tuyệt đối. Những người an
nghỉ ở đây đều đã được giải thoát thật sự, và dù có còn chút băn khoăn gì
thì cũng chỉ là vô ích. Mọi thứ ở thế gian dù hay dù dở, tất cả đã không
quan trọng nữa.

Mấy năm nay, nơi mà Phương Mộc đến nhiều nhất chính là nghĩa

trang. Dù là vì tiễn biệt viếng thăm hay vì điều tra vụ án, kèm theo đó
luôn có một câu chuyện khiến người ta phải nao lòng cùng biết bao suy
nghĩ.

Những ngày tháng như thế này còn kéo dài bao lâu nữa?

Nghĩ đến đây Phương Mộc bỗng có chút ngưỡng mộ những khuôn

mặt đã đông cứng im lìm trên những tấm bia mộ này.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, anh nhìn thấy Á Phàm cũng đang

đi xuống. Không rõ là vì cô ngồi trước mộ quá lâu hay vì tâm trạng quá
xúc động, bước chân cô như chơi vơi, cả người như chấp chới nghiêng
ngả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.