TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1923

nghe về mối quan hệ giữa hoàng đế Ung Chính và cô gái đáng nghi kia.
Sau một hồi lâu, anh lại cảm thấy rất vớ vẩn chẳng đâu vào đâu.

"Hà hà… anh chịu, không kể được nữa." Anh đành cười, bỏ cuộc.

"Chuyện giời ơi đất hỡi!"

Căn buồng bệnh trống trải vắng lặng chỉ có tiếng cười của anh

vang mãi. Những tháng ngày hai người ôm lấy nhau cười ngất, dường
như đã là chuyện của thế kỷ trước rồi!

Tiếng cười dần tắt, đôi môi anh vẫn còn hơi dãn ra nhưng sắc mặt

anh lại buồn buồn.

Vài giây sau anh lại cười cười, lần này anh cười chính mình.

Rồi anh lật chăn, đưa tay vào xoa bóp cho đôi chân trông vẫn đầy

đặn nhưng lại rất thiếu sinh khí của cô.

Vừa xoa bóp được mấy lần, anh bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào

từ hành lang vọng vào. Chắc là giữa các bệnh nhân với nhau. Bấy lâu
nay rất hay gặp những chuyện như thế này. Anh vốn định không để ý
làm gì nhưng tiếng ồn ào càng lúc càng dữ, trong đó có một giọng nữ
nghe rất quen.

Anh dừng tay xoa bóp, đắp lại chăn cho cô rồi quay người bước ra

khỏi phòng.

Đối diện buồng bệnh là quầy y vụ. Đứng sau quầy y vụ cao hơn

một mét là y tá Nam, mặt đang đỏ gay, cô đang lớn tiếng gắt gỏng với
một nam giới. Vài cô y tá đứng quanh y tá Nam cũng đang chỉ trích anh
chàng kia, nhưng không ai dám xông vào ngăn cản anh ta.

Anh ta chừng 25-26 tuổi, mặc quần áo bệnh nhân, tay phải đang

dâng cao làm động tác "cầm" chiếc máy quay phim tưởng tượng giơ lên,
anh ở tư thế "sắp quay phim", miệng anh ta không ngớt lẩm bẩm.

"Nào, vẻ mặt nên biểu cảm một chút… tốt rồi! Em Nam bước lại

phía bên này… chú ý đừng ra khỏi khuôn hình…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.