TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1988

Phương Mộc gật đầu. Trong óc anh lướt nhanh các mối quan hệ xã

hội có thể liên hệ để nhờ cậy.

"Anh sẽ tìm giúp em trong thời gian sớm nhất."

"Vâng." Á Phàm đứng thẳng người lên, chân trần bước về phía

phòng ngủ. Đi đến cửa phòng, cô tỳ tay vào khung cửa, hình như hơi
ngượng nghịu nói: "…Em… cảm ơn anh!"

Á Phàm mong muốn đi làm, khiến Phương Mộc cũng cảm thấy

mình được an ủi, nhưng anh cũng thấy mình có phần đáng trách. Mấy
tháng nay anh đưa Á Phàm về chăm sóc, nhưng cũng chỉ là chăm sóc mà
thôi. Trong thâm tâm anh vẫn nghĩ cô gái này hoang dã, bừa bãi, tính khí
thất thường, tựa như quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào; anh chỉ
cầu cô đừng ra ngoài để gây chuyện thị phi đã là quá may rồi. Còn về
cuộc đời tiếp theo của cô sẽ ra sao, anh căn bản không vạch đường chỉ
lối cho cô. Tạm chưa nói anh vẫn né tránh không đụng đến lời hứa kết
hôn, anh thậm chí còn chưa từng coi Á Phàm là một người cùng thứ
hạng với anh! Những việc anh làm, chỉ là cho ăn mặc và có chỗ ở, còn
những chuyện khác anh dường như chưa từng suy nghĩ đến, và dường
như trong tiềm thức anh cũng cho rằng không cần phải nghĩ đến.

Nếu cứ kéo dài như thế này, Á Phàm sẽ chẳng khác gì một con vật!

Lẽ nào sau mấy năm trời tìm kiếm, rồi để cho cô sống một cuộc sống mơ
hồ chẳng đâu vào đâu như thế này?

Bây giờ cô gái được Phương Mộc coi như "con vật nuôi" đề nghị

được đi làm, anh vốn thề với mình sẽ chịu trách nhiệm với cô mọi bề, lúc
này anh thấy ngượng toát mồ hôi.

Không thể viện lý do mình quá bận công tác. Anh không thể không

thừa nhận rằng những việc mình làm cho Á Phàm thực ra là quá ít.

Anh bỗng thấy mình hoàn toàn không muốn ngủ nữa, mà lại thấy

hưng phấn, vì đã tạm dẹp yên cảm giác cắn rứt trong lòng. Anh bắt đầu
suy nghĩ để tìm cho Á Phàm một việc làm thích hợp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.