TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1995

nhìn Phương Mộc rồi lại nhìn Dương Mẫn, đôi tay cứ vân vê hai góc vạt
áo.

Dương Mẫn nhìn Á Phàm từ đầu đến chân, mỉm cười nói: "Trông

thế này là rất ổn rồi!" Sau đó chị dẫn Á Phàm đến phòng nghỉ của các hộ
lý.

Hộ lý của bệnh viện thành phố phần lớn là chị em phụ nữ trung

niên tuổi trên bốn chục, Á Phàm coi như trẻ nhất trong số họ. Lúc này
vào khoảng 9 giờ rưỡi, đã qua thời điểm bận rộn nhất buổi sáng của công
tác hộ lý, các chị em đều đang ngồi trong phòng nghỉ nói chuyên, đan áo
len… nhìn thấy chủ nhiệm Dương Mẫn dẫn một nhân viên mới đến, mọi
người đều đon đả chào hỏi. Dường như họ đều có sự nhiệt tình và phẩm
chất tốt đẹp của tầm tuổi của mình. Á Phàm cũng thấy nhẹ nhõm, không
cảm thấy bẽn lẽn ngượng nghịu nữa, đôi mắt cô có nét hưng phấn của
một người vừa bước vào một môi trường mới.

Phương Mộc cảm thấy yên tâm, được Dương Mẫn quan tâm chú ý,

chắc Á Phàm sẽ nhanh chóng vui vẻ bắt tay vào công việc. Anh xem giờ,
cũng không còn sớm nữa, anh chào từ biệt Dương Mẫn. Chị cũng đang
rỗi rãi, bèn cùng Á Phàm bước ra tiễn Phương Mộc.

Á Phàm đi sau Dương Mẫn bước ra khỏi tòa nhà, đi đến bãi đỗ xe.

Á Phàm luôn ngó nhìn khắp xung quanh, ánh mắt đầy tò mò đối với
khung cảnh mới. Trước khi lên xe, Phương Mộc dúi cho Á Phàm 300 tệ.

"Chịu khó ăn uống. Nếu cơm tập thể không hợp khẩu vị thì ra

ngoài mà ăn."

Á Phàm cầm tiền, khẽ "vâng" một tiếng.

"Hãy nhanh nhẹn chịu khó học hỏi các chị hộ lý. Nếu gặp khó

khăn gì thì cứ gọi điện cho anh hoặc tìm gặp cô Dương Mẫn."

"Vâng."

Phương Mộc nghĩ ngợi, rồi nói thêm: "Xe bus tuyến đường 158

chạy qua cửa nhà anh, tan tầm có thể lên xe bus về nhà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.