TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2040

vừa để dần dần thích nghi với các sự vật mới mẻ xa lạ. Trong thời gian
này gã có một vài cảm giác "bừng bừng" đã lâu không xuất hiện, ví dụ
đối với cô gái hôm nay gã nhìn thấy trong hiệu bánh ngọt. Nhưng gã
không "bừng bừng" đến nỗi xông vào đè ngay người ta xuống. Một là
điều kiện không cho phép, hai là gã vẫn nghĩ về những cú sốc điện và
những cái áo bó chẽn cơ thể.

Thế rồi sự bồn chồn đối với cái thân hình kia trong gã nhanh chóng

xẹp xuống.

Gã cứ thế đi mãi, cho đến khi đôi chân đau nhừ khó mà lê bước, gã

mới đi trên đường trở về nhà.

Gã chẳng muốn về nhà, căn nhà lạnh lẽo, xập xệ; gã thà lang thang

bên ngoài còn hơn, bên ngoài có ánh mặt trời, có các cửa hàng náo nhiệt,
có đường phố tấp nập xe cộ và những cô gái rất xinh đẹp. Căn nhà cũ với
bốn bức tường trắng và đồ đạc vớ vẩn rất dễ khiến gã nhớ đến bệnh viện
tâm thần mà gã đã bị nhốt trong đó hơn ba năm trời. Huống chi, bất cứ
lúc nào cảnh sát cũng có thể vào căn vặn gã một cách thô bạo: gần đây
làm những gì, đi những đâu, gặp những ai?

Tuy nhiên gã vẫn cần tìm một chỗ để ngủ.

Hai giờ rưỡi sáng, gã râu rậm như cô hồn như bóng ma lủi thủi đi

về khu tập thể công nhân viên công ty gia công nhiệt Đồng Phát. Lúc này
tất cả đã im ắng không một âm thanh, gã thất thểu đi qua những ngôi nhà
san sát tối om, thỉnh thoảng lại bị vấp nghiêng vấp ngả. Khuôn mặt gã
chẳng thể hiện một cảm xúc gì, thân xác gã mệt mỏi và tê bại. Đám râu
rậm chẳng khác gì một bãi cỏ hoang bám riết để hút hết dinh dưỡng trên
mặt gã, đến nỗi khuôn mặt gã khô cằn chẳng khác gì chiếc mặt nạ không
chút sinh khí.

Vất vả lắm gã mới về đến nhà mình, gã ngẩng nhìn cố nhận cho ra,

hình như trong thời gian gã không ở nhà, căn nhà này cũng đã biến thành
xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.