TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 209

ghế khán giả trống trơn.

Phương Mộc nín thở, cố kìm nén nhịp tim bất chợt đập nhanh,

bước thật nhẹ chân đi vào rạp, rồi tiến gần đến người ấy.

Đôi mắt anh dần thích nghi với độ sáng trong này, khi chỉ còn cách

vài mét, Phương Mộc nhận ra sau gáy người ấy dán băng y tế.

Ngô Hàm.

Phương Mộc thở phào, bước đi cũng tự nhiên hơn, khỏi cần rón

rén nữa.

Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh Ngô Hàm. Chắc hẳn Ngô Hàm

cũng đã nhận ra Phương Mộc, nên cậu ta không ngoảnh sang, vẫn tiếp
tục đăm đăm nhìn lên sân khấu.

Sân khấu trống trơn, những băng vải sặc sỡ nhưng u ám đang

buông xuống. Mặt sàn đã được cọ rửa qua loa, một lớp bụi mỏng bám
trên bề mặt.

Phương Mộc vẫn nhìn thấy rất rõ một mảng màu đỏ, những vạch

phấn trắng khoanh vùng chúng lại; anh vẫn có thể nhớ rõ đâu là vị trí của
cái đầu người và cây rìu.

Tim anh bỗng nhói đau.

Ngô Hàm thở dài hết sức nặng nề: "Ở ngay đây… ngay trước mắt

vô số người ư?"

Phương Mộc im lặng.

Ngô Hàm cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi cậu."

Phương Mộc gượng cười: "Không phải tại cậu."

"Tôi biết." Ngô Hàm lại nhìn lên sân khấu, "Nhưng… Trần Hy cô

ấy tốt là thế…"

"Đừng nói nữa." Giọng Phương Mộc nghẹn ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.