TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2097

Nhưng thằng bé Nhị Bảo lại ôm choàng cổ Giang Á, miệng i i a a

một chập, bàn tay hai ngón của nó chỉ vào chiếc ô tô Jieda màu trắng, ý
chừng nó muốn nói "về nhà, về nhà…"

Ánh mắt Giang Á dịu dàng hiền hòa, anh đưa tay ôm choàng Nhị

Bảo và khẽ vỗ vào mông nó.

"Cháu nghe lời đi! Cháu phải về nhà! Ở đó có rất đông các bạn

cùng chơi với cháu."

Hình như Nhị Bảo rất khoái chí vì được vỗ về, nó ngoáy người,

đung đưa, hai tay nó ôm Giang Á càng chặt hơn.

Chị Triệu đôi mắt đỏ hoe, chị gỡ đôi tay bé nhỏ của Nhị Bảo,

nhưng Giang Á thì nhẹ nhàng đẩy chị ra.

"Thằng cu này nó không muốn xa tôi." Anh bế Nhị Bảo, đứng lên.

Vừa ăn no xong, cơn buồn ngủ ập đến, nó gục đầu trên vai Giang Á, mắt
nó nửa nhắm nửa mở.

"Hay là, cứ để Nhị Bảo ở với tôi một thời gian đã?" Giang Á

thương lượng với chị Triệu. "Mấy tháng qua Nhị Bảo ở nhà tôi đã quen
rồi. Vả lại ở chỗ tôi việc ăn uống sẽ tốt hơn là ở viện phúc lợi."

Chị Triệu cũng băn khoăn, cân nhắc một hồi, rồi gật đầu đồng ý.

Rồi chị lấy ra 300 tệ đưa cho Giang Á, nói là tiền sinh hoạt phí của nó.

Giang Á nhất định gạt đi không nhận.

"Điều kiện kinh tế của tôi khá hơn chỗ chị, tiền này chị cứ giữ lại

để cho các cháu khác." Anh nhìn Nhị Bảo đang gục đầu trên vai mình.
"Thực ra là thằng cu này làm bạn với tôi, tôi ở một mình cũng rất buồn."

Thấy Giang Á nói rất tha thiết, chị Triệu cũng đành chiều ý anh.

Giang Á mỉm cười với mọi người, rồi giơ tay ra hiệu sẽ liên lạc qua điện
thoại, sau đó nhẹ nhàng bế Nhị Bảo lên chiếc xe Jieda màu trắng.

Giang Á đã phóng xe đi. Lúc này trời đã rất muộn và càng lúc càng

lạnh. Phương Mộc kéo chặt áo đang mặc trên người, giục chị Triệu và Á

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.