TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2122

Tuyết rơi mỗi lúc một dày, trời chuyển màu bàng bạc. Phương Mộc

dựa vào cửa xe lặng ngắm gió cuốn tuyết chấp chới bay. Khách bộ hành
bước đi vội vã trên đường, hình như họ không chuẩn bị tâm lý để đón
cơn gió tuyết bất ngờ ập đến này. Một cô gái ăn mặc rất thời thượng gần
như chạy ào về phía chiếc xe taxi đỗ bên kia đường, hình như đôi giày
mỏng dưới chân không thể chống đỡ nổi giá buốt thấu xương giữa lúc
tuyết rơi này.

Lòng anh se lại.

Anh bỗng nhớ đến Liêu Á Phàm vẫn đi đôi giày thể thao mắt lưới,

trong thời tiết này chắc sẽ rất lạnh. Anh không ngớt tự trách mình quá vô
tâm, nhưng rồi lại tự biện minh cho mình: vì công việc quá bận rộn, hàng
ngày chỉ gặp Á Phàm từ sau giờ tan tầm, thiếu quan tâm là điều khó
tránh khỏi. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, cảm giác cắn rứt nặng nề vẫn đeo
bám anh.

Phương Mộc nhìn đồng hồ, lúc này chưa đến 12 giờ, các cán bộ

tòa án vẫn đang nghỉ trưa. Do dự một lúc, anh lựa lời nói với hai đồng
nghiệp rằng mình có chút việc phải đi và sẽ nhanh chóng về ngay. Họ
cũng đang nhàn rỗi đến phát chán, nên vui vẻ nói anh cứ đi đi.

Phương Mộc chạy ra khởi động chiếc xe Jeep rồi chạy đến cửa

hiệu gần đó mua một bộ quần áo nhung màu tím, một đôi bốt da lót vải
bông. Anh không biết mốt giày dép của các cô gái hiện nay là gì, anh
nghĩ đến việc nhờ Mễ Nam tư vấn cho. Vừa rút điện thoại ra anh lập tức
nghĩ rằng tuyệt đối không nên. Anh giật mình vì ý nghĩ này của mình.

Thế rồi tâm trạng anh bỗng chùng hẳn xuống, không còn bụng dạ

nào lựa chọn nữa, anh mua phứa một một đôi rồi phóng một mạch đến
bệnh viện Nhân Dân.

Không thấy Á Phàm trong phòng nghỉ của các hộ lý. Mấy hộ lý

trung niên đương nhiên biết anh là "chồng chưa cưới" của Á Phàm, họ
đều mỉm cười quan sát anh và che miệng thì thầm với nhau. Cuối cùng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.