TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2151

Phương Mộc kinh hãi, thậm chí anh ngờ rằng Mễ Nam sẽ ngất xỉu

vì cơ thể mất nước. Anh lúng túng lục túi áo lấy ra tệp khăn giấy đưa cho
Mễ Nam, nhưng cô xua tay hất ra.

"Em muốn xuống xe." Nói rồi cô đưa tay ra lắc tay nắm cánh cửa

xe.

Nhưng xe đang chạy trên 70 km/h! Phương Mộc vội giật tay Mễ

Nam lại. Bàn tay cô đang lạnh như băng.

Mễ Nam vùng vằng liên hồi, chiếc xe Jeep cũng lắc lư chao đi.

Phương Mộc hết cách, anh đành giảm tốc độ rồi đỗ xe vào ven đường.

Không chờ xe dừng hẳn, Mễ Nam đã mở cửa xe nhảy xuống. Có lẽ

vì cô ngồi bất động trên xe quá lâu cho nên chân vừa chạm đất thì đã
khuỵu xuống, gần như ngã nhào. Phương Mộc cởi đai an toàn, rồi nhảy
xuống xe chạy lại đỡ cô đứng lên.

Đôi mắt Mễ Nam xa xăm, thất thần, cô ngoảnh sang bên không

thèm nhìn Phương Mộc. Nhưng bàn tay cô lại đầy sức lực mạnh mẽ khác
thường, cô hất tay, vùng ra khỏi Phương Mộc.

Phương Mộc lại bước lên nắm chặt cánh tay cô.

"Em đừng thế này… chúng ta phải về đơn vị đã. Dương Học Vũ

nói là có tình hình mới…"

"Không can gì đến tôi!" Mễ Nam bỗng nổi khùng, hét toáng lên,

toàn thân cô run bần bật. Mái tóc rối bời xõa xuống dính bết trên mặt,
đôi mắt đỏ hoe lóe ra những tia lạnh buốt thấu xương. "Gã Nhậm Xuyên
có chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi! Dù các người chết sạch cũng
chẳng liên quan gì đến tôi!"

Đầu óc Phương Mộc đã rối bời, anh chỉ còn cách an ủi cô: "Hay là

anh đưa em về nhà đã… xin lỗi… quả thật anh không biết…"

Mễ Nam nín lặng không nói gì nữa, cô chỉ gườm gườm nhìn

Phương Mộc, mạnh tay hất Phương Mộc ra, rồi cô xăm xăm bước ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.