TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2166

Tuy nhiên, bóng đêm kéo đến vẫn không khiến các cảnh sát cảm

thấy nhẹ nhõm, trái lại họ càng phải cảnh giác hơn. Bóng đêm là gì, là
những thứ chưa biết, là những sự che đậy, là những hành vi càn rỡ không
sợ gì ai.

Cả ngôi nhà nhỏ đèn bật sáng trưng, tất cả các phòng, bất kể là

phòng của ai đều bật đèn. Ngoài sân cũng treo thêm mấy ngọn đèn sáng
trắng. Khoảng đất trống bên ngoài thỉnh thoảng cũng loang loáng ánh
đèn pin.

Gần như cứ cách 15 phút Phương Mộc lại nhìn đồng hồ, anh có

cảm giác thời gian trôi chậm rề rề, chậm một cách đáng sợ. Trên bầu trời
tối đen không hề nhìn thấy một gợn mây trôi, hình như trời đất và vạn
vật cũng đều ngưng trệ bất động.

Mọi người đứng gần nhau đều dần ít nói nhưng các động tác nho

nhỏ thì càng lúc càng nhiều hơn. Trưởng khu đang xem kinh kịch trên ti
vi, ngón tay ông khẽ gõ nhịp trên đầu gối nhưng chẳng hề ăn nhập gì cả.
Dương Học Vũ mấy lần chỉnh lại vị trí bao đựng súng, hình như anh
đang tính xem nên làm gì để có thể rút súng ra thật nhanh.

Chỉ có các câu thông báo về tình hình tuần tra vang lên qua máy bộ

đàm, ngoài ra cả khu nhà đều cực yên tĩnh. Cũng vì thế mà khi máy di
động của trưởng khu bỗng reo chuông thì mọi người đều giật mình, một
cảnh sát trẻ còn nhảy bật lên và bàn tay thì sờ ngay vào bao súng đeo ở
hông.

Trưởng khu không hài lòng lừ mắt nhìn anh ta, rồi ông bình thản

trở lại, ấn nút "nghe". Chỉ mấy giây sau mặt ông biến sắc, nói: "Liên tục
báo cáo cho tôi." Rồi dập máy.

Mọi người còn đang kinh ngạc thì ông đã cầm áo khoác và máy bộ

đàm lên, nói: "Các chiến sĩ ở hai gian bên cạnh Nhậm Xuyên tiếp tục
làm nhiệm vụ, những người khác lập tức xuống sân, lên xe!"

Dương Học Vũ vội hỏi: "Sao thế ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.