TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2210

của cô như một mớ bòng bong đang được gỡ rối. Anh bước đến bãi để
xe, khởi động máy. Vừa phóng ra cổng thì nhìn thấy một người đang
đứng bên đường.

Đó là Mễ Nam.

Mễ Nam không ngạc nhiên khi thấy Phương Mộc có mặt ở bệnh

viện, cô mở cửa xe rồi bước lên, tiện tay thả cái ba lô xuống hàng ghế
sau. Chắc cô vừa vội vàng chạy đến đây, sắc mặt hồng hào, hơi thở gấp
gáp. Chờ khi bình ổn rồi cô mới nói gọn lỏn hai chữ.

"Đi thôi!"

Phương Mộc giật mình, vội ngoảnh lại phía sau nhìn, lo rằng Á

Phàm nhận ra vị khách không mời mà đến này. Lúc nãy anh nói "chỉ đi
một mình" thì là lừa dối hay sao?

Mễ Nam đã đoán ra phản ứng của Phương Mộc, cô vẫn thản nhiên

ngồi ở ghế bên cạnh anh, vẻ rất bình tĩnh.

Phương Mộc vội nhấn chân ga, xe chạy đi một quãng rất xa, anh

mới hỏi: "Sao em lại đến?"

"Em cùng đi với anh."

"Thế ư?" Phương Mộc do dự, nói lắp bắp: "Thực ra… cũng không

cần thiết…"

"Nếu anh lấy được lời làm chứng, thì cần có hai cảnh sát có mặt."

Câu trả lời này rất hợp tình hợp lý và hợp pháp nữa. Tuy nhiên

Phương Mộc cũng hiểu rõ ẩn ý phía sau câu nói này là: không ai tin anh
nhưng em tin anh.

Anh mỉm cười và cảm thấy ấm lòng.

"Em chạy ra như thế nào, có báo cho tổ biết không?"

"Đang là ngày nghỉ, em bị thương mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.