TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2222

Luôn đầy ắp khát khao và những điều mà ta chưa biết, nhựa sống

luôn dâng trào.

Hai người mở cửa phòng khách sạn bước vào, thì thấy một lô tờ rơi

sặc sỡ nằm dưới sàn, chắc là có ai đó nhét qua khe cửa. Có tờ quảng cáo
của công ty than địa phương, cũng có cả những tấm danh thiếp sẵn sàng
"phục vụ tận nơi" nữa. Phương Mộc đang rất ngao ngán, anh đá phăng
chúng sang một bên rồi để nguyên quần áo nằm phịch xuống giường, bất
động.

Mễ Nam thì không ngồi yên, cô bắt tay vào đun ấm nước sôi, rồi

pha hai cốc trà; sau đó cô bước vào toa lét đánh răng rửa mặt. Tiếng
nước xối xả khiến Phương Mộc bừng tỉnh, anh bỗng nhớ ra, đêm nay anh
và Mễ Nam phải ở chung một phòng.

Anh bỗng thấy hoang mang, vội ngồi bật dậy, nhấc ống nghe điện

thoại bấm số gọi cho quầy lễ tân. Gọi mấy lần, chỉ nghe thấy "tu tu" máy
đang bận. Anh đang định gọi nữa thì Mễ Nam trở vào, mái tóc cô vẫn
còn ướt sũng.

"Anh đang làm gì thế?"

"À…" Phương Mộc ấp úng, rồi đứng dậy bước ra cửa. "Anh đi hỏi

xem có còn phòng trống nào không…"

"Đừng phải mệt mỏi nữa." Mễ Nam vắt cái khăn bông lên thành

ghế, ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài phố vẫn nườm nượp người qua
lại, ồn ào huyên náo không dứt. "Vào lúc này thì không thể còn phòng
trống nữa đâu."

Phương Mộc gãi đầu, nói: "Hay là… anh ra ngoài xe ngủ…" Rồi

anh bước đến lục ba lô của mình tìm cái xạc di động và bàn dao cạo râu.
Mễ Nam lặng lẽ nhìn anh đang loay hoay… rồi cô bất chợt hỏi:

"Anh sợ em, hay là anh chê em?"

"Anh?" Mặt Phương Mộc bỗng đỏ bừng: "Đâu có thể… anh không

có ý gì khác… anh chỉ…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.