TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2224

chăm chú, hình như anh chàng này rất đáng để cô thăm dò khám phá.

"Anh có yêu cô ấy không?"

Mễ Nam khẽ hỏi, thật là bất ngờ.

Phương Mộc sửng sốt, anh lập tức hỏi lại: "Em nói gì?"

"Không." Mễ Nam lập tức quay người đi và kéo chăn trùm kín vai,

mái tóc đen nhánh ngoảnh về phía Phương Mộc.

Phương Mộc nhìn sang có thể thấy người cô vẫn động đậy dưới cái

chăn dày. Anh thở dài, khẽ nói: "Chuyện hôm đó… anh xin lỗi em."

Mễ Nam vẫn im lặng. Hồi lâu sau cô mới nói giọng nặng nề.

"Anh không cần xin lỗi và càng không cần xin lỗi hộ cô ấy."

"Nhưng…"

"Á Phàm nói đúng, quả là có những điều em không bằng cô ấy. Em

đã từng đi lầm đường, đó là số phận em. Một người đã sứt mẻ không
bình thường thì không nên khao khát những thứ xa vời."

Lúc này Phương Mộc rất muốn nói với Mễ Nam rằng "Không!

Không phải thế!" Nhưng anh chỉ mấp máy môi, xua tay, và cuối cùng tay
anh vỗ lên cái chăn, nín lặng.

Mễ Nam tiếp tục: "Á Phàm là một cô gái tốt, anh hãy đối xử tốt với

cô ấy, đừng phụ lòng cô ấy. Đó cũng là số phận của anh."

Rồi cô im lặng không nói nữa. Tất cả trở lại yên tĩnh.

Phương Mộc cúi đầu ngồi một lúc, rồi đưa tay ra tắt đèn.

Đèn vừa vụt tắt, trước mắt Phương Mộc bỗng hiện lên một hình

ảnh hết sức quen thuộc. Vài năm về trước, trên chuyến tàu hỏa chạy từ
thành phố S đến Cáp Nhĩ Tân, cũng ở trong một không gian chật hẹp,
cũng là một gian chung, cũng cùng một chủ đề như thế này, cũng nói về
một cô gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.