TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2295

Phương Mộc chạy như điên đến tầng 2 của khu buồng bệnh nội trú,

đứng trước cửa buồng 219. Anh điều chỉnh nhịp thở cho bình thường, rồi
đẩy cánh cửa buồng.

Giang Á không có mặt trong này, Ngụy Nguy đang nằm nghiêng

trên giường, mặt quay vào tường, đắp chăn, những sợi tóc dài ngắn
không đều lả tả xõa ra ngoài chăn.

Phương Mộc đứng tựa cửa, dõng dạc lên tiếng: "Ngụy Nguy, dậy

đi!"

Ngụy Nguy vẫn nằm đó, im ắng, không động đậy.

"Đừng giả vờ nữa." Phương Mộc từ từ bước đến gần, cảnh giác, đề

phòng cô ta chồm dậy tấn công. "Tôi biết cô đã tỉnh lại!"

Ngụy Nguy vẫn không có chút phản ứng nào, thậm chí thân thể cô

ta dưới cái chăn không hề phập phồng.

Phương Mộc mất hết kiên nhẫn, bước đến lật tấm chăn lên. Rồi

ngay lập tức anh đờ người ra.

Dưới cái chăn chỉ là vài cái gối xếp lại, còn mái tóc chỉ là bộ tóc

giả mà thôi.

Ngụy Nguy đã biến mất.

Phương Mộc chửi đổng, rồi chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới sân.

Lúc này gần 7 giờ tối, khu buồng bệnh vẫn có đông người đi qua đi lại
như trước. Anh cố nhìn khắp lượt nhưng nào thấy bóng Ngụy Nguy?

Phương Mộc nghĩ ngợi, rồi lấy di động ra gọi cho Dương Học Vũ,

dặn anh lập tức điều tra gốc gác Ngụy Nguy và truy tìm cô ta. Nói xong,
anh lại gọi cho Thái Vĩ, mở đầu, anh hỏi luôn: "Lần trước nói rằng anh
tìm hiểu về cái xác không đầu, tiến triển đến đâu rồi?"

"Lúc này tôi còn tâm trí nào để điều tra cái vụ ấy? Cứ giải quyết

việc của cậu trước đã." Giọng Thái Vĩ rất lo lắng. "Tôi đang muốn gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.