TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 230

Chúc Tứ đệ hơi do dự. "Lục đệ, nên về thôi. Sắp đến giờ đóng

cổng ký túc xá. Và, cậu ở lại một mình, tôi không thể yên tâm."

"Tôi không sao đâu." Phương Mộc cố mỉm cười, "Bảo Tam ca để

cửa cho tôi vào."

Chúc Tứ đệ chần chừ: "Thôi được. Cậu phải cẩn thận đấy nhé!"

Phương Mộc nhìn theo bóng Chúc Tứ đệ dần khuất trong màn

đêm, rồi ngoảnh lại nhìn sân vận động tối đen, anh bỗng cảm thấy lòng
mình cũng vô cùng trống vắng như nơi này. Anh đưa tay lên xoa mặt thật
mạnh, cảm thấy đã tỉnh táo hơn, rồi anh bước lên khán đài ngồi xuống.

Hôm nay trời âm u, bầu trời đặc quánh mây đen, không thấy sao

cũng không thấy trăng. Trong bóng tối, sân vận động trông rất giống một
cái sân khấu khổng lồ im ắng như cõi chết sau khi màn diễn đã khép lại.

Trên sân khấu này đã diễn ra quá nhiều câu chuyện.

Hai cái chết cực kỳ bí hiểm nhưng cũng đầy mỹ cảm của Tống Phi

Phi và Giả Liên Bác.

Trong đám đông huyên náo, người ta cảm nhận được nỗi kinh hãi

không sao diễn tả nổi đối với thần chết.

Nhưng, đương nhiên, cũng có những buổi tối tuyệt đẹp khi sánh

vai với Trần Hy đi dạo.

Màn đêm đã lặng lẽ chứng kiến hết màn diễn này đến màn diễn

khác. Hoặc kinh dị, hoặc mơ hồ khó hiểu, hoặc ấu trĩ, hoặc ngọt ngào.
Có những vai diễn đã chết, có những vai vẫn đang vật lộn; có những vai
luôn ẩn náu trong bóng tối và bưng miệng cười thầm. Màn đêm vẫn tiếp
tục lặng lẽ bao trùm cả ngôi trường đã xảy ra vô số chuyện này, nó quyết
giữ kín những bí mật không thể hé lộ với ai.

Hãy cho tôi biết, kẻ đó là ai?

Bỗng phía sau lưng Phương Mộc vọng lại những tiếng bước chân.

Anh cảnh giác ngoảnh lại, thầm kinh ngạc: đêm tối thế này đến sân vận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.