mấy nhát, cậu phát hiện thấy mặt bàn đã sáng bóng như gương, nhìn kĩ
một lần nữa, căn phòng này đã có thể được miêu tả bằng cụm từ “sạch
bóng không một hạt bụi”.
Xem ra cụ già này không cô đơn, cũng chẳng thiếu người bầu bạn.
Ngụy Quýnh thầm thấy mình thật buồn cười, có điều đã vào rồi, không
lẽ lại cứ ngồi ngơ ngẩn im như thóc.
“Ông… đang xem sách ạ?”
“Ừ.” Ông cụ không hề ngẩng đầu lên.
Ngụy Quýnh càng thấy bối rối, cậu gãi đầu, hỏi nhỏ: “Cháu… có
thể làm gì được cho ông ạ?”
“Ồ?” Cụ già ngước mắt lên, “Cháu thấy ta cần gì?”
Ngụy Quýnh không biết nói gì, nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu, không
kìm được bật cười.
Nụ cười dường như lan tỏa sang cả cụ già, ông cụ cũng cười, gấp
sách lại, vứt lên giường, rồi bỏ kính ra, chỉ vào chiếc nồi điện đang bốc
hơi nghi ngút.
“Chàng trai, múc một bát canh giúp ông nhé.”
Ngụy Quýnh đáp “vâng”, trong lòng như trút được gánh nặng,
nhanh nhẹn đi đến cạnh chiếc bàn, mở nắp thủy tinh của chiếc nồi điện.
Một luồng hơi nóng bốc lên, mắt kính của Ngụy Quýnh lập tức nhòa đi,
có điều cậu vẫn nhận ra thứ đang sôi trong nồi là thịt gà, bóng cá và nấm
hương.
“Bát ở trong chiếc tủ phía dưới.”
Ngụy Quýnh khom người, lấy ra một chiếc bát tô bằng sứ trắng và
thìa.
“Ông còn chưa ăn cơm ạ?”