“Hừm.” Cụ già nói với giọng rất coi thường, “Những thứ ở nhà ăn
ấy mà gọi là cơm được sao?”
Bát canh nhanh chóng được múc ra. Ngụy Quýnh cẩn thận đưa bát
canh vào tay ông cụ. Ông cụ bưng bát canh, không vội ăn ngay, dường
như rất thích thú tận hưởng cảm giác ấm áp của bát canh qua bàn tay.
“Cháu cũng ăn một bát chứ?”
“Ồ? Không ạ.” Ngụy Quýnh ngớ ra, lắc đầu, “Cảm ơn ông, cháu
không đói.”
“Đừng hờ hững với món ăn ngon.” Ông cụ nói, vẻ không cho phép
phản đối, rồi chỉ tay vào chiếc nồi điện: “Nếm thử xem.”
Mấy phút sau, hai người đàn ông, một già một trẻ, mỗi người bưng
một chiếc bát, nhấp từng ngụm canh gà, trong căn phòng tràn ngập ánh
nắng.
“Vị thế nào?” Có thể do canh còn nóng, sắc mặt cụ già trở nên
hồng hào, đôi mắt như đầy hơi nước, ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều.
“Ngon ạ.” Mặt Ngụy Quýnh cũng bắt đầu có mồ hôi, cặp kính liên
tục tụt xuống dưới sống mũi, “Ông nấu khéo thật đấy.” Cho đến lúc này,
Ngụy Quýnh mới được nhìn kĩ ông cụ.
Độ tuổi chừng hơn 60, khuôn mặt vuông vức, các đường nét trên
mặt rất rắn rỏi, hai má đã bắt đầu có những vết nám của tuổi già, lông
mày rậm, cặp mắt tinh anh. Mái tóc muối tiêu chải ngược ra phía sau,
khô cứng, không bóng nhưng rất gọn gàng. Người mặc một chiếc áo
lông cừu màu xám kiểu không cài cúc, bên trong là một chiếc áo sơ mi
cổ tròn màu đen. Không nhìn thấy đôi chân, phía dưới đắp một chiếc
chăn len màu nâu.
“Thịt gà không ngon, rõ ràng là loại gà công nghiệp.” Cụ già bĩu
môi về phía cửa, “Cái tay Trương Hải Sinh này, đưa cho anh ta tiền để
mua gà ta, lại mua cho ta cái loại này.”