vọng tới từ phía cuối đường hành lang tối om, tiếp đó, một bóng đen
thấp thoáng hiện ra trong màn đêm.
Gần như cùng lúc, theo phản ứng bản năng, Đỗ Thành đưa tay lên
xoay chìa khóa ô tô, tắt máy.
Hai cảnh sát ngồi ở hàng ghế sau đồng thanh “á” lên một tiếng, rồi
lập tức im lặng.
Đỗ Thành rút chìa khóa xe, đóng chặt cửa, châm một điếu thuốc lá,
mắt chăm chú nhìn cái bóng đen mỗi lúc một rõ.
Là một gã đàn ông, cao khoảng 1m70, tay phải xách một chiếc túi
mua đồ bằng nilon rất lớn. Gã thấy đốm lửa đột nhiên sáng lên trong
bóng tối thì do dự một lát, tiếp đó rảo bước đi nhanh về phía đơn nguyên
2 của tòa nhà số 4.
Đỗ Thành không nghĩ ngợi gì đi luôn theo, bám sau gã đàn ông
vào lối đi trong tòa nhà.
Gã đàn ông rõ ràng cảm giác thấy có người đi theo sau, nhưng
không quay đầu lại, đi thẳng đến trước thang máy, nhìn thấy số 8 hiển thị
trên màn hình tinh thể lỏng, gã ngớ ra, rồi lập tức đưa tay bấm nút đi lên.
Thang máy từ từ đi xuống, mấy giây sau, tiếng chuông báo vang
lên, cửa thang máy cọt kẹt mở ra.
Gã đàn ông bước vào thang máy trước, Đỗ Thành vứt đầu thuốc lá
đi, cũng nhấc chân bước vào. Gã đàn ông hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn
thấy mái tóc ngắn xơ cứng, gã mặc một chiếc áo gió bằng cotton kiểu
quân nhân màu lục thẫm. Cửa thang máy đóng lại, gã ta đưa tay lên phía
trên bảng nút số tầng, do dự một lát, cuối cùng bấm số 10. Đỗ Thành thò
tay lên từ phía sau lưng gã, bấm số 15.
Nhịp thở của gã đàn ông rõ ràng ngưng lại trong giây lát. Thang
máy bắt đầu đi lên.