Trương Chấn Lương chỉ vào thanh niên tóc vàng: “Bảo thằng này
gọi điện thoại mua ma túy đá, chúng ta mai phục ngoài cửa, mở cửa ra là
bắt luôn - bắt quả tang cả tội phạm lẫn vật chứng.”
Đỗ Thành không nói gì, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, khi ngẩng đầu
lên, nhìn thấy một bao thuốc lá để trên bảng điều khiển, liền rút ra một
điếu châm lửa.
Trương Chấn Lương sốt ruột, “Thế nào? Anh thấy không ổn à?”
Đỗ Thành nhả một hơi thuốc, suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng: “Điện
thoại di động được định vị ở tầng 8, người chắc cũng ở tầng 8. Có điều,
pha chế ma túy vừa có khói lại có mùi, bọn chúng không sợ bị người ta
phát hiện ra sao?”
“Đó không phải là vấn đề.” Trương Chấn Lương xua tay, “Cứ
khống chế được người thì mọi việc đều dễ xử lý.” Dứt lời, anh ta cầm
máy bộ đàm lên, hạ lệnh ngắn gọn: “Số 3 tầng 8, lên lầu.”
Đỗ Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy mấy cậu
thanh niên nhảy xuống từ chiếc ô tô phía sau, vội vã bước vào đơn
nguyên 2 của tòa nhà số 4.
Trương Chấn Lương nhìn theo bóng dáng họ biến mất trong lối đi
của tòa nhà, mấy phút sau, một giọng nam trầm ấm vọng ra từ chiếc máy
bộ đàm: “Nhóm bắt tội phạm đã vào vị trí.”
Trương Chấn Lương cầm máy bộ đàm lên: “Lát nữa động tác phải
nhanh gọn.” Sau đó, anh ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di
động, đưa cho gã thanh niên tóc vàng trước mắt.
“Nói như tôi đã bảo khi nãy, nếu cậu mà dám giở thủ đoạn, tôi sẽ
cho cậu bóc lịch cả đời.”
Thanh niên tóc vàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì đã ngáp
một cái rõ to.
“Em… em đâu dám?”